THỨ NĂM TUẦN I THƯỜNG NIÊN
Mc 1,40-45
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Mác-cô.
40 Có người bị phong hủi đến gặp Người, anh ta quỳ xuống van xin rằng: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch.” 41 Người chạnh lòng thương giơ tay đụng vào anh và bảo: “Tôi muốn, anh sạch đi!” 42 Lập tức, chứng phong hủi biến khỏi anh, và anh được sạch.
43 Nhưng Người nghiêm giọng đuổi anh đi ngay, 44 và bảo anh: “Coi chừng, đừng nói gì với ai cả, nhưng hãy đi trình diện tư tế, và vì anh đã được lành sạch, thì hãy dâng những gì ông Mô-sê đã truyền, để làm chứng cho người ta biết.”
45 Nhưng vừa ra khỏi đó, anh đã bắt đầu rao truyền và tung tin ấy khắp nơi, đến nỗi Người không thể công khai vào thành nào được, mà phải ở lại những nơi hoang vắng ngoài thành. Và dân chúng từ khắp nơi kéo đến với Người.
SUY NIỆM: ĐỨC TIN BAN SỰ SỐNG
Theo quan niệm của người Do thái, bệnh tật là tội lỗi, ô uế. Và bệnh phong là nan y. Nên người bệnh phong bị coi như đã chết. Họ chết về thể lý. Vì bệnh là vô phương cứu chữa. Nhưng ghê gớm hơn, họ chết về phương diện xã hội. Vì bị loại trừ ra khỏi xã hội. Không được còn được sống với mọi người. Nhưng kinh khủng nhất là họ chết phần linh hồn vì phạm tội. Khi chữa anh, Chúa không chỉ chữa lành thân xác. Nhưng còn tha thứ tội lỗi. Trả lại cho anh sự sống thể lý khi chữa lành vết thương. Trả lại cho anh sự sống xã hội khi cho anh đi trình diện với thày tư tế. Trả lại cho anh sự sống linh hồn khi tha tội cho anh. Cho anh được đến trước tòa Chúa dâng của lễ. Tất cả là do lòng thương xót của Chúa. Nhưng cũng vì anh tin tưởng vào Chúa. Quả thật đức tin ban cho anh sự sống. Sự sống đời đời.
Vì thế thánh Phao-lô khuyên nhủ ta hãy giữ vững đức tin. Đừng để lòng ra chai đá như người Do thái trong sa mạc. Người Do thái cứng lòng nên đã không được vào Đất Hứa, đất chảy sữa và mật, đất sự sống. Thế hệ đó, kể cả Mô-sê đều chết trong sa mạc (năm lẻ).
Ta có đức tin nhưng phải là đức tin sống động thực sự. Đừng như những người con thày cả Hê-li là Pin-khát và Khóp-ni. Họ không có đức tin. Vì họ không kính sợ Chúa. Không nghe lời răn dậy của Chúa. Dám phạm những tội tầy đình ngay trước mặt Chúa trong lều Hội ngộ. Vậy mà khi đánh nhau với quân Phi-li-tinh, dám cả gan khiêng Hòm Bia ra chiến trận. Đó là mê tín chứ không phải đức tin. Nếu có đức tin họ đã không dám phạm tội trước Nhan Chúa. Và đúng ra họ phải sám hối trước khi lâm trận. Lâm trận rồi họ không còn thời giờ nữa. Vì thế họ đã bị chết. Đến cả Hòm Bia cũng bị quân Phi-li-tinh chiếm mất (năm chẵn).
Vì thế thánh Phao-lô khuyên nhủ chúng ta phải sám hối ngay khi còn kịp. Bao lâu còn là “ngày hôm nay” thì phải lắng nghe tiếng Chúa. Đừng để lòng ra chai đá. Hãy tin. Một đức tin sống động. Như người bệnh phong. Bệnh trầm trọng nhất là tội lỗi. Tội lỗi là thứ bệnh phong không thuốc nào chữa được. Chỉ có sức mạnh, quyền năng và Lòng Thương Xót của Chúa mới chữa ta khỏi. Vì thế ngay hôm nay hãy đến với Chúa. Hãy sám hối ngay. Kẻo không kịp.
TGM Giuse Ngô Quang Kiệt
SUY NIỆM: CHÚA MUỐN CON NGƯỜI ĐƯỢC SẠCH
Tin Mừng hôm nay thuật lại việc Chúa Giêsu chữa cho người phong hủi được sạch.
1. Người phong hủi này chịu nhiều đau đớn về thể xác. Anh còn đau khổ hơn nữa về tinh thần : sống trong cô đơn, bị mọi người xua đuổi, xa tránh, bị loại ra khỏi lề xã hội. Vì theo quan niệm lúc bấy giờ : người mắc chứng phong hủi là một hình phạt của Thiên Chúa.
2. Sống mà coi như chết, nhưng người phong hủi này không tuyệt vọng. Rất may cho anh, vì anh gặp được Chúa Giêsu. Và anh đã tin chỉ có Chúa mới có thể cứu anh, chữa lành cho anh. Niềm tin thúc đẩy anh đến gặp Chúa Giêsu và van xin Người thương xót anh. Anh quỳ gối xuống trước mặt Chúa, khiêm tốn cầu xin Ngài : "Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch." Lời van xin thống thiết của anh biểu lộ lòng tin tưởng và tín thác hoàn toàn vào Chúa. Nhờ thái độ tin tưởng tuyệt đối ấy, lời cầu xin của người phong hủi được Chúa nhận lời, và Ngài đã chữa anh được khỏi bệnh phong hủi.
3. Chúa chữa cho người phong hủi được sạch, vì Chúa muốn : "Tôi muốn, anh sạch đi!” Chúa không ghê tởm hay ngần ngại khi giơ tay đụng chạm đến thân thể đầy những vết thương lở loét, hôi tanh của anh, vì Ngài cảm thông nỗi khổ đã phải gánh chịu nơi thể xác cũng như tâm hồn của anh. Chúa động lòng trắc ẩn trước nỗi đau đớn và khiếm khuyết của con người, vì Ngài là Thiên Chúa muốn chia sẻ và cảm thông đến những đau khổ của con người. Vì sứ mạng của Chúa là yêu thương và phục vụ, nên Ngài rất sẵn lòng ban ơn, cứu giúp những ai chạy đến với Ngài.
4. Ngày nay, vẫn còn những người phong hủi lê lết ăn xin trên các nẻo đường hay xó chợ, hoặc trong các trại phong. Khi đó, chúng ta có thái độ nào?
Chúng ta may mắn không mắc phải căn bệnh này, nhưng biết đâu tâm hồn của chúng ta đang vướng mắc bệnh cùi lở thiêng liêng, tức tội lỗi. Nhìn lại bản thân, chúng ta phải làm gì để “thanh tẩy cho nên sạch?”
Noi gương bắt chước Chúa Giêsu, chúng ta hãy biết tôn trọng, yêu thương, giúp đỡ, chia sẻ và cảm thông với những anh chị em xấu số ấy.
Chúa chữa lành cho người bệnh phong hủi được sạch, thì Chúa cũng muốn chữa lành căn bệnh thiêng liêng của chúng ta được sạch mọi tội lỗi. Muốn được Chúa thanh tẩy tội lỗi, chúng ta hãy chạy đến với Bí tích Hòa giải để được Chúa làm cho sạch mọi vết nhơ trong tâm hồn.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã chữa lành mọi căn bệnh và ban ơn cho những kẻ bất hạnh, thì xin Chúa cũng chữa lành tội lỗi của chúng con, và dạy chúng con sống nhân ái với những ai đang chịu đau khổ, bị ruồng bỏ. Amen.
Lm. Duy Khang
SUY NIỆM: THIÊN CHÚA ĐẤNG CẢM THÔNG
Trong cuộc sống, con người sống với nhau rất cần một điều là sự cảm thông, nâng đỡ để giúp nhau vượt qua những khó khăn của cuộc sống mà ai cũng có. Chính điều ấy nói lên giá trị sống cộng đoàn.
Câu truyện vào một mùa đông lạnh buốt, lạnh gấp mấy lần miền bắc của chúng ta hôm nay. Ông thị trưởng của New york phải chủ tọa một phiên tòa, người ta điệu đến trước mặt ông một ông lão quần áo tả tơi, người này bị tố cáo là ăn cắp bánh mì. Trước lời tố cáo trên, lời biện hộ duy nhất của ông lão này là: “gia đình tôi đang chết đói”. Nghe xong lời cáo buộc của biện lý và lời biện bạch của ông lão, ông thị trưởng đưa ra phán quyết: “luật pháp không dung túng bất cứ một hành động xấu nào”, tôi thấy cần phải trừng phạt tội của ông lão này. Rồi hướng về phía ông lão, ông thị trưởng dõng dạc tuyên bố: “ hình phạt cho tội ăn cắp của ông lão là ông phải nộp phạt 10 dollars”. Vừa công bố bản án xong, ông Thị trưởng rút ra từ trong túi áo 10 dollars và trao cho ông lão đáng thương kia để ông lão nộp phạt, sau đó ông Thị trưởng quay xuống phía cử toạ dự phiên toà hôm ấy và nói: “ ông lão này đã bồi thường về tội ăn cắp của ông. Còn phần quý vị, tôi yêu cầu quý vị mỗi người đang có mặt ở đây đóng 50 xu tiền phạt, vì quý vị đã dửng dưng đến độ để cho trong thành phố của chúng ta còn có những người nghèo đến nỗi phải đi ăn cắp như ông lão này”. Nói xong, ông ra lệnh cho biện lý đi thu tiền và khi trở về tổng kết lại được 47 dollars, và 50 xu, số tiền này đã được trao cho ông lão đáng thương kia để giúp gia đình ông vượt qua sự khó khăn.
Cũng như câu truyện trên, phép lạ Chúa Giêsu chữa người cùi hôm nay nói lên sự đồng cảm của Chúa với nỗi đau của con người. Người cùi lúc bấy giờ là người bị gạt ra khỏi xã hội, họ đau khổ vì bệnh nan y phần xác đã đành, nhưng cái làm cho người cùi đau đớn tủi nhục nhất, đó là bị xã hội gạt bỏ, gớm ghê. Người cùi không còn hy vọng gì ở tình thương, sự đồng cảm và an ủi của người khác. Trong nỗi niềm tuyệt vọng đó, thật may cho anh là có Chúa đi qua, anh đã chạy đến với Chúa, anh tin Chúa có quyền năng cứu chữa anh và giúp anh phục hồi nhân phẩm con người, vì thế anh mới thưa với Chúa, “nếu Ngài muốn, xin hãy cho con được sạch”. Đức tin mạnh mẽ của người cùi đã làm cho Chúa phải xiêu lòng. Người chạnh lòng thương giơ tay đụng vào anh và nói “Ta muốn anh hãy nên sạch”.
Chúa thì như thế, còn chúng ta hôm nay thì sao? Xã hội mà chúng ta đang sống chắc chắn là không thiếu những người gặp chuyện thương tâm, những mảnh đời đau thương, khốn khó, vậy thái độ của chúng ta khi đứng trước họ thế nào? Chúng ta có động lòng thương để chia sẻ và giúp đỡ những người như vậy không? Nếu không thì đó đã là tội dửng dưng rồi.
Qua sự chia sẻ lời Chúa hôm nay, chúng ta hãy cầu xin Chúa ban cho mình luôn có được một tấm lòng trắc ẩn, biết cảm thông, chia sẻ những nỗi thống khổ xảy đến trong cuộc sống của những người anh chị em xung quanh như Chúa đã cảm thông nỗi thống khổ của người cùi, sống như vậy mới nói lên giá trị của sự liên đới, và như thế là chúng ta cũng đang kiến tạo một nếp sống mới trong nhân loại hôm nay.
Giuse Tạ Minh Chiến
SUY NIỆM: YÊU THƯƠNG ĐỂ TRỞ NÊN GIỐNG CHÚA
Khi Đức Giêsu đến trần gian, sứ vụ của Ngài là đến với những người nghèo để chữa lành cho họ. Ngài luôn coi đây là điều căn cốt, bởi lẽ bệnh tật theo quan niệm của người Dothái nó gắn liền với tội và hệ lụy của nó là bị Thiên Chúa phạt.
Hơn nữa, bệnh phong cùi lại là thứ bệnh nan y, hay lây và bị người đương thời coi thường, khinh bỉ. Những ai mắc phải thứ bệnh khốn khổ này thì buộc phải sống cách ly khỏi dân chúng. Thường thì họ chọn nơi mồ mả để sinh hoạt. Họ bị cấm đi lại nơi công cộng, và nếu có đi đâu gần dân chúng thì buộc phải lắc chuông để báo cho mọi người biết mà tránh cho xa kẻo bị lây và nhiễm uế.
Tuy nhiên, anh này hôm nay thật may mắn vì đã gặp được Đấng đang tìm anh để chạnh lòng thương anh. Thật vậy, khi gặp người phong cùi này, Đức Giêsu đã không tránh xa, mà ngược lại, Ngài đã đến gần và chạm vào anh để anh được sạch. Không những thế, Ngài còn phục hồi nhân phẩm cho anh khi truyền cho anh đi báo với Tư Tế để được hòa nhập với cộng đồng.
Qua bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta hãy noi gương người phong cùi, mạnh dạn đến với Chúa, hãy mở rộng tâm hồn cho Đấng đầy yêu thương đụng chạm tới mình, để Ngài chữa lành tâm hồn đui hủi của chúng ta là những thói hư tật xấu và tội lỗi, khô khan, nguội lạnh, thờ ơ với Chúa và vô cảm với anh chị em.
Hơn nữa, chúng ta hãy xin với Chúa cho đôi chân biết đi tới, đôi tay biết vươn xa, và nhất là trái tim biết rộng mở, để đón nhận những anh chị em đau khổ, bệnh tật cả về tinh thần lẫn thể xác, hầu xoa dịu những đau khổ mà anh chị em chúng ta đang phải gánh chịu. Chỉ có thế, chúng ta mới thực sự là môn đệ của Thầy Giêsu mà thôi.
Lạy Chúa Giêsu, xin Chúa chữa lành những căn bệnh trong tâm hồn chúng con, để chúng con được trở nên trong sạch. Xin Chúa cho chúng con được hiểu rằng, hạnh phúc của người khác là niềm vui của mình và là vinh quang của Thiên Chúa. Amen.
Giuse Vinhsơn Ngọc Biển SSP
SUY NIỆM: CHỮA NGƯỜI PHONG CÙI
Raoul Folereau, vị đại ân nhân của những người phong cùi đã ghi lại một chuyến đi của ông như sau: Ðến một nơi cách thành phố 15 cây số, chúng tôi lần theo một lối đi được chỉ trước, và sau nửa giờ đi bộ chúng tôi lạc vào một thế giới của buồn thảm, đau khổ và thất vọng. Thật thế, tại một nơi mà không ai muốn đặt chân đến, có khoảng 60 người phong cùi đang sống bên nhau. Trước đây, người ta giam họ trong một trại cùi chẳng khác nào một trại tù, mọi người nhìn họ như những kẻ bị chúc dữ, hoặc tệ hơn nữa, như những con thú dữ. Không chịu nổi sự giam hãm và cách ly như thế, một số người cùi này đã trốn thoát và đến trú ẩn giữa khu rừng này. Tại đây, tình trạng của họ càng thêm tồi tệ hơn, xung quanh họ, trên đất đầy dẫy những vết tích của căn bệnh quái ác này.
Tôi đến bên một người lớn tuổi được xem như đại diện của họ và hỏi:
– Hôm nay là chiều Thứ Bảy, cửa quán ngoài phố xá đã đóng cửa rồi; thứ hai tôi sẽ trở lại và mang theo thức ăn thức uống; tôi cũng sẽ đưa một bác sĩ đến để chăm sóc cho bà con, chúng tôi sẽ cất nhà và sẽ ở lại đây với bà con khi cần, vậy bác hỏi bà con có thể chờ cho đến ngày Thứ Hai không?
Người đó đưa mắt nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, vì đã từ lâu họ không còn tin điều đó nữa; đối với họ, xem ra không còn ai đáng tin trên đời này nữa. Rồi ông khẩn khoản nói:
– Ông không thể giúp cho chúng tôi ngay được sao? Chúng tôi vừa mới có một người anh em qua đời, chúng tôi phải dùng đôi tay cùi lở này để đào xới một cái mộ chôn người anh em.
Tôi nhìn đôi bàn tay không nguyên vẹn vì bệnh tật, nay phải mang thương tích vì người đồng loại. Những con người khốn khổ đó nếu không nhìn thấy, không thể tin được là có thật.
Căn bệnh phong cùi vẫn là căn bệnh ghê sợ nhất đối với hiện tại. Người phong cùi đau đớn trên thân xác đã đành, mà còn đau khổ gấp bội phần trong tâm hồn khi cảm thấy bị bỏ rơi.
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã gặp gỡ và chữa lành cho người phong cùi. Không những chữa lành tấm thân bệnh hoạn, Ngài còn tái lập họ trong cộng đoàn nhân loại, khi bảo bệnh nhân đi trình diện với các tư tế, nghĩa là hội nhập họ trở lại cuộc sống. Sự tái hội nhập này luôn đòi hỏi sự cảm thông, lòng quảng đại và cởi mở đón nhận của người khác. Vi trùng Hansen đục khoét và hủy hoại thân xác con người, thì cũng có biết bao thứ vi trùng khác độc hại hơn đang ẩn núp trong tâm hồn con người, tên của chúng là dửng dưng, ích kỷ, thù hận. Chúng đang giết dần giết mòn con người mà con người không hay biết.
Xin Chúa tha thứ cho những mù quáng, dửng dưng và ích kỷ của chúng ta trước bao nhiêu cảnh khốn cùng của đồng loại. Xin Ngài ban cho chúng ta một trái tim biết cảm thông và đôi tay rộng mở để san sẻ.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)