https://dongten.net/wp-content/uploads/2019/11/01-Moments-Of-Fantasy.mp3 1.
-“Tiến! Mày buông em ra! Đập chết bà mày bây giờ!”
Tiến rút hai tay lại. Thằng Tình – thằng em một tuổi của Tiến – ngồi bẹp sát đất, hai chân quẩy liên hồi, cái quần màu vàng nghệ của nó lấm những chỗ đất đen nhìn chẳng khác gì màu bánh xèo bị khét. Khóc bù lu bù loa, nước mắt thằng Tình rớt lã chã, hai tay với như chờ mẹ lại đỡ nó dậy.
Tiến đứng dựa sát gốc mít, câm như hến, nhìn mẹ bồng em lên rồi dỗ:
-“Nín nè! Ngoan nè! Để mẹ đánh anh nghen con.”
Mẹ bồng thằng Tình đang khóc tới gần Tiến, đưa bàn tay giả bộ tát vào vai nó “Chát! Chát!”. Rồi lấy ngón trỏ xỉa thằng mặt thằng Tiến:
-“Mày nghen mạy! Chọc em một lần nữa là chết với tao”.
Thằng Tình nghe tiếng “Chát! Chát!” thì từ từ nín khóc, nó dòm anh nó một hồi rồi cười khặc khặc.
Tiến quay lựng chạy một hơi vô bồ lúa ở nhà sau, ngồi thu lu trong góc một mình, nó không khóc, chỉ ngồi bó gối như vậy. “Vo…ve…vo…ve”. Muỗi bay rồi dừng lại trên tay chân, nó không cử động cũng chẳng phủi cho muỗi bay đi, chỉ ngồi im như vậy.
2.
Tiến hơn Tình chín tuổi. Mười tuổi nó đủ khôn để biết thương và ghét. Dòm cách mẹ đối xử với nó và em nó, nó biết mẹ thương em mà ghét nó. Hồi trước mẹ đâu đối xử với nó như vậy. Mẹ thương nó y như thương thằng Tình bây giờ. Đòi đi đâu mẹ cũng dắt đi, đòi ăn gì mẹ cũng nấu. Hồi đó có mình nó nên đồ chơi chỉ mình nó chơi. Mẹ đi đâu là tạt ngang hôn lên đầu, lên trán hoặc lên má nó một cái “chụt!”. Ba Tiến là thợ hồ đi theo công trình, nên thi thoảng mới về thăm mẹ và nó một lần. Tiến ở với mẹ nhiều hơn là với ba. Nhìn cách mẹ thương yêu và chiều chuộng, Tiến biết mẹ thương nó nhiều.
-“Đồ ranh con! Tại mày mà mẹ không thương tao!”
Tiến hay xỉ vô trán Tình mà nói vậy mỗi khi không có mẹ. Thằng Tình nhỏ xíu, mặt đăm đăm nhìn anh mà chẳng hiểu anh mới làm gì và nói với nó. Nhưng sắc mặt ganh tị của Tiến chắc đủ báo cho nó linh tính không tốt đẹp, nên mỗi lần mẹ kêu Tiến giữ em thì thằng Tình quấy một chập rồi mới chịu ở với anh. Tiến để ý từ hồi có Tình, mẹ cứ hôn nó hoài, cừ bồng nó kè kè bên mình như sợ Tiến ăn cắp hay sao ấy. Đút từng muống sữa muống nước nhỏ xíu, mỗi lần đút tốn cả tiếng đồng hồ. Vừa đút sữa vừa hôn chùn chụt. Tiến đứng dựa cửa dòm mẹ và em vui vẻ, nó tức lồng lộn lên. Mắt dòm thằng Tình có phân nửa, răng nghiến ken két. Mẹ đưa tay xoa mặt Tình, rồi cười nói như kiểu kháy Tiến:
-“Anh con ganh tị với con kìa! Lêu lêu!” Rồi chị quay sang nhìn mà cười với Tiến, nhưng nó bỏ đi nước một.
3.
-“Tiến! Dậy đánh răng rửa mặt đi học nè con! Trễ rồi!”
Nó lăn qua lăn lại, ưỡn người mấy cái, kéo cái mền đậy mặt như không nghe mẹ kêu. Nó ngáy to hơn. “Chát! Chát!”. Nó nghe rát rát sau mông. Trời! Mẹ đang quất nó tới tấp:
-“Dậy chưa? Có dậy mau không? Tao nói trễ rồi mà còn nướng! Khét nghẹt rồi! Có em rồi mà còn hư thân mất nết!”
Sau mỗi câu nói là mẹ nện cho Tiến vài cái. Đau ơi là đau. Nó rối rít ngồi dậy. Định bỏ chạy, mẹ lại kéo lỗ tai nó lại.
-“Xếp mền! Xếp mùng! Định bỏ tao làm hả mạy?”
Tiến đau lắm vẫn cố quay lại xếp khăn, mẹ vẫn lăm le cây roi trên tay nhịp nhịp. Xong nó ra hè khoát nước đánh răng rửa mặt. Dòm vô lu nước, mặt nó hiện lên sự tức giận vô cùng, tức mà không làm gì được. Nó bỏ vô nhà thay đồ, với tay cầm bịch khoai lang mẹ mới luộc hồi sớm, đi ngang thấy chị vừa ngồi kế thằng Tình trên giường, vừa lặt rau, nó nói trổng:
-“Mẹ! … đi học!”
Mẹ kêu:
-“Ê! Thằng kia! Nói gì đó! Nói lại coi!”
Tiến quay lại mặt sượng ngắt. Đứng đối diện với chị, khoanh hai tay lại, cúi đầu nói rõ từng chữ một trong khó chịu:
-“Thưa mẹ! Con đi học!”
Tiến quay lưng bỏ đi, mẹ lắc đầu thở ra. “Trời! Mới từng tuổi đầu mà…!”
4.
Vừa ngấu nghiến mấy củ khoai, vừa nhớ mấy câu chửi của mẹ thường ngày khiến nó khó chịu, muốn phản kháng.
-“Có con như mày, tao đẻ hột vịt rồi luộc ăn còn có ích hơn!”
Nó cười kháy mép:
-“Ừ! Tui chết cho bà vừa lòng. Đẻ hột vịt được thì đẻ đi!”
Có lần mẹ chửi:
-“Đồ quỷ! Mày lén phén chọc em lần nữa là chết với tao!”
Tiến hẩy miệng:
-“Nó là cái thá gì mà bà bênh nó mà ghét tui. Tui thách bà giết tui đó!”
Rồi mỗi lần mẹ so sánh nó với em:
-“Có em rồi mà còn hư thân mất nết!”
Nó tự hỏi:
-“Ủa! Có em mắc gì tui phải ngoan? Mắc gì không được hư? Ai biểu đẻ làm chi rồi…”
Suốt buổi học hôm đó, Tiến trầm ngâm nhớ những câu chửi của mẹ khiến nó bực mình, chẳng muốn chép bài tí nào. Chỉ muốn tan học thật nhanh về gặp hỏi mẹ. Nó muốn nói chuyện như một người lớn. Nó không muốn bị mẹ ghét cách vô lý như vậy. Chợt nhớ tới thằng Tình, nó tự hỏi: “Nó có cái gì mà tui không có! Ghét dễ sợ!”.
5.
-“Chị Bảy! Tui xin chị! Cho tui vay năm triệu!”
Người phụ nữ trung niên tay đeo đầy vàng, môi tô đỏ chót, mặt hếch lên trả lời với giọng khinh bỉ:
-“Cho mượn rồi chừng nào trả? Có tiền trả không mà mượn?”
Người phụ nữ có vóc người nhỏ xíu khúm núm xin người phụ nữ giàu có:
-“Tui xin chị! Chồng tui ổng chưa gửi tiền về kịp, chừng nào có tiền tui trả chị liền!”
-“Lần trước mượn mười triệu chưa trả. Giờ thêm năm triệu tiền đâu mà trả?”
-“Chị thương tui! Thằng lớn tui tới hạn tiền trường. Thằng nhỏ thiếu sữa khóc quá! Chị làm ơn làm phước giúp tui lần này.”
-“Nghỉ học hả? Khóc đòi sữa hả? Kệ mẹ mẹ con bà! Dính líu gì tới tui mà xin! Đi đi!”
Người phụ nữ kia vẫn xin, vừa xin vừa khóc. Bà con đứng xung quanh nhìn hai người chằm chằm, bàn tán xôn xao.
-“Thôi chị giúp bả lần này đi! Nhìn bả tội quá!”
Một người, hai người, rồi nhiều người lên tiếng kêu người phụ nữ giàu có cho mượn tiền. Cầm xấp tiền năm triệu, người phụ nữ giàu ném tiền tay tứ tung, người phụ nữ nghèo chạy lượm từng tờ, vừa lượm vừa lau nước mắt.
Tiến đứng ngay đầu hẻm, nó chứng kiến từ đầu tới cuối, nó thấy… mẹ của nó đang cúi nhặt từng tờ tiền, xếp thành một xấp không ngay ngắn. Thấy mẹ nó quỳ xuống cám ơn người phụ nữ giàu có rồi bỏ chạy ra đầu hẻm. Bà con chứ chậc lưỡi: “Trời! Tội nghiệp bả quá!”.
Thấy mẹ chạy ra, Tiến lánh sang một bên rồi chạy một hơi ra bãi cỏ cặp bờ sông. Nó ngồi đó một mình. Không nói. Không khóc. Không nhúc nhích. Mặt đờ đẫn.
6.
-“Thưa mẹ! Con đi học mới về!”
Mẹ nghe tiếng Tiến, quay sang hỏi lớn tiếng:
-“Sao bữa nay về trễ, con?”
-“Dạ!… Dạ!… Thầy kêu tụi con ở lại trực nhật sau giờ học vì lớp dơ quá!”
Mẹ không hỏi nữa. Chỉ kêu
-“Thay đồ đi, xuống ăn cơm với mẹ!”
Bữa cơm hôm đó Tiến ngại ngần đối diện với mẹ. Mẹ hỏi thì nó trả lời. Những câu hỏi xoay quanh chuyện của trường, bạn bè, lớp học. Câu hỏi như mọi hôm, nhưng hôm nay nó thấy mình rất lạ. Nó trả lời mẹ với một tâm trạng rất khác.
7.
Sáng hôm sau, Tiến tự dậy sớm xếp mùng mền gọn gàng. Tự đánh răng rửa mặt. Mẹ vừa định bước vào kêu thì thấy mọi sự đã xong. Bất ngờ nối tiếp bất ngờ. Tiến đang cài nút áo cuối rồi cho áo vào chiếc quần tây. Đứng trước tấm gương nó thấy mẹ nhìn, nó thấy mẹ mỉm cười, nó cũng cười với mẹ.
-“Tiến! Cầm tiền đóng tiền học kỳ nè con!”
Nó lúng túng:
-“Dạ! Tiền… Tiền…”
Mẹ trả lời nó:
-“Ba con mới gởi về cho mẹ! Đóng tiền đi con! Trễ cả học kỳ rồi còn gì…”
Tiến nhận tiền bằng hai tay, nó khoanh tay chào mẹ đi học. Thấy Tình nằm quẫy trên giường, nó lại hôn lên gò má em. Quay lưng bước đi, nhét tiền vào cặp, vội đưa tay dụi mắt,… nó khóc.
Little Stream