Cuộc sống là khoảng thời gian ngắn trong mong đợi,
Nơi ấy, niềm vui và nỗi buồn vẫn đan xen,
Nỗi buồn như ẩn hiện trong từng giây phút,
Mờ ảo dáng vẻ không như những niềm vui rõ ràng.
Trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của hiện hữu,
Con người vẫn cảm nhận một chút phảng phất của nỗi buồn,
Trong tất cả những no thoả của ước ao,
Đâu đó vẫn vấn vương sự nhận thức về giới hạn.
Trong tất cả mọi sự thành công,
Vẫn ẩn tàng nỗi sợ về lòng ghen tị.
Và đằng sau những nụ cười,
Luôn có những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Trong mọi cái ôm thắm thiết,
Vần còn đó một sự cô đơn.
Và trong tất cả những tương quan gắn bó,
Luôn chứa đựng một chút gì khoảng cách.
Cũng như trong tất cả mọi ánh sáng,
Luôn nhận thức rằng có sự tồn tại của bóng tối bủa vây.
Nói như vậy không phải để tô đen cuộc đời,
Nhưng trên hết là chấp nhận thực tại của cuộc sống.
Bởi vì, với những kinh nghiệm thiết thân này,
Những khoảnh khắc giằng co của cuộc sống,
Con người như được chạm đến một chút, cái gọi là sự chết.
Sự chết không phải là đóng hết,
Mà là chỉ cho con người cái vượt lên giới hạn của hiện hữu.
Để rồi trong tất cả,
Con người hướng đến một ngày trong mong đợi,
Ngày đó trái tim con người sẽ được lấp đầy bởi niềm vui trọn vẹn,
Một niềm vui mà không ai có thể lấy đi.
Tâm Gia
Nguồn tin: dongten.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn