Ảnh chụp từ tầng 14 khu cách ly
TGPSG -- Đã một tuần rồi tôi tạm dừng công việc phục vụ các bệnh nhân và rời anh chị em tu sĩ thiện nguyện tại bệnh viện dã chiến để ở lại trong khu vực cách ly vì dương tính với Covid 19.
Màn đêm dần buông, Sài Gòn có chìm vào giấc ngủ say không hay đang quằn quại trở mình đau đớn. Nhìn về phía Tây Nam của Thành phố, tôi thấy rực lên ánh sáng trong các căn phòng, toà nhà, nơi biết bao gia đình đang quây quần tụ họp bên nhau, nơi đó cũng có các chị em Đức Bà Truyền Giáo của tôi đang nguyện cầu cho chúng tôi và cho đất nước Việt Nam thân yêu. Tôi cảm nhận được sự ấm áp của chính Chúa Giêsu là ánh sáng đang chiếu soi giữa màn đêm chập chùng đó.
Xa xa, thấp thoáng có những ánh đèn nho nhỏ nhấp nháy, nhấp nháy như những vì sao trong đêm Chúa giáng trần, trong tôi chợt sáng lên một niềm vui: “Ngôi Lời nhập thể và ở giữa chúng ta”. Những ánh đèn nhỏ xíu lung linh đó gợi nhớ cho tôi một điều kỳ diệu: Thiên Chúa đang ở giữa dân người, Thiên Chúa đang ở giữa các bệnh nhân, Thiên Chúa đang ở giữa chúng tôi trong khu vực cách ly này, Người đang chiếu sáng những nơi còn đang chìm ngập trong bóng tối và đem đến cho con người một niềm hy vọng vào ngày mai tươi sáng hơn. Ngay lúc này, Người vẫn đang tỏ mình trong sự tĩnh lặng và cô tịch của không gian, thời gian, trong những tâm hồn đang còn khắc khoải, khổ đau và cả những tâm hồn đang đi vào giấc mộng say ngoài kia.
Vạn vật đang được bao phủ trong ân tình của Thiên Chúa, không còn nghe thấy những âm thanh ồn ào của xe cộ, của tiếng người trò chuyện, chỉ còn đâu đó tiếng kêu khe khẽ như những bản nhạc nhẹ nhàng, du dương của muôn loài côn trùng đang ca ngợi Thiên Chúa.
Cách ly trên tầng thứ mười bốn của toà nhà Novaland - nơi được trưng dụng làm Bệnh viện dã chiến, tôi bỏ lại những hoạt động thường ngày của một thiện nguyện viên, lánh riêng ra một nơi cô tịch với Chúa, ở lại với Chúa nhiều giờ hơn.
Ngày ngày, cùng với các chị em tu sĩ khác cũng bị nhiễm Covid, chúng tôi dâng lên Chúa lời ca khen, chúc tụng, chúng tôi hiệp thông cầu nguyện cho đội ngũ y bác sĩ, các nhân viên đang ngày đêm phục vụ và các bệnh nhân trong bệnh viện dã chiến này, cũng như trên quê hương Việt Nam và trên toàn thế giới. Nguyện xin Chúa gia tăng nơi mọi người ơn sức mạnh, niềm tin và ghé mắt nhân từ xem đến những người con đang đau khổ của Chúa, xin ban ơn bình an và chữa lành.
Thế giới của tôi giờ chỉ còn giới hạn trong bốn bức tường màu trắng khép kín, nhưng tôi lại được Chúa dẫn tới một thế giới rộng lớn hơn. Nơi đó, tôi thấm thía hơn nỗi đau của những người nghèo, những bệnh nhân đang nguy tử, những người đang thất vọng, chán chường, sợ hãi. Nơi đó, tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình Chúa, tình người, của biết bao người đã, đang và sẽ giang rộng vòng tay để ôm lấy và cứu giúp những mảnh đời đau khổ.
Lạy Chúa, một ngày nữa lại trôi qua, tạ ơn Chúa vì hôm nay con được vui chung với niềm vui của những người được xuất viện trở về gia đình. Con cũng cưu mang những nỗi buồn và sự hoang mang của những người mới đến đây để được điều trị. Dù bị nhiễm Covid nhưng con cảm thấy rất bình an vì trong sâu thẳm, con tin rằng Chúa luôn ở bên con và đã chữa lành con.
"Lạy Chúa, ở đây thật là hay!" con nhận được bài học của sự kiên nhẫn, chữa lành và hiệp thông. Xin cho những điều con cảm nghiệm nên nguồn sức mạnh thiêng liêng để khi "xuống núi", con trở nên tông đồ nhiệt thành của Chúa trên mọi nẻo đường truyền giáo.
Sr. NPL, Rndm (Dòng Đức Bà Truyền Giáo)
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn