THỨ NĂM TUẦN X MÙA THƯỜNG NIÊN NĂM C Mt 5,20-26
- Thứ bảy - 07/06/2025 08:11
- In ra
- Đóng cửa sổ này

THỨ NĂM TUẦN X MÙA THƯỜNG NIÊN NĂM C
Mt 5,20-26
Mt 5,20-26
Tin Mừng Chúa Giê-su Kitô theo Thánh Mat-thêu
20 “Vậy, Thầy bảo cho anh em biết, nếu anh em không ăn ở công chính hơn các kinh sư và người Pharisêu, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.
21 “Anh em đã nghe Luật dạy người xưa rằng: Chớ giết người; ai giết người, thì đáng bị đưa ra toà.
22 Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: Ai giận anh em mình, thì đáng bị đưa ra toà. Ai mắng anh em mình là đồ ngốc, thì đáng bị đưa ra trước Thượng Hội Đồng.
Còn ai chửi anh em mình là quân phản đạo, thì đáng bị lửa hỏa ngục thiêu đốt.
23 Vậy, nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với anh, 24 thì hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hoà với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình.
25 Anh hãy mau mau dàn xếp với đối phương, khi còn đang trên đường đi với người ấy tới cửa công, kẻo người ấy nộp anh cho quan toà, quan toà lại giao anh cho thuộc hạ, và anh sẽ bị tống ngục.
26 Thầy bảo thật cho anh biết: anh sẽ không ra khỏi đó, trước khi trả hết đồng xu cuối cùng.
SUY NIỆM 1: SỐNG CÔNG CHÍNH QUA ĐỜI SỐNG HIỀN LÀNH
Bài Tin Mừng hôm nay được đặt nằm trong bối cảnh bài giảng trên núi của Chúa Giê-su. Như chúng ta đã nghe trong những ngày qua, trong bài giảng này, Chúa Giê-su đặt ra trước các môn đệ một tiêu chuẩn sống mới, hay đúng hơn là một nền luân lý mới để hướng dẫn các hành động của họ. Trong bài Tin Mừng hôm qua, chúng ta đã nghe Chúa Giê-su khẳng định về giá trị của Luật Mô-sê và ngôn sứ và Ngài đến để kiện toàn chúng. Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê-su trình bày cho các môn đệ thấy Ngài kiện toàn chúng qua việc giải thích cách mới mẻ với những đòi hỏi mới.
Điều đầu tiên Chúa Giê-su muốn kiện toàn là giới răn thứ 5 trong 10 điều răn: Giới răn chớ giết người. Trong giới răn này, Chúa Giê-su chỉ ra cho chúng ta thấy gốc rễ của giết người, và một trong những gốc rễ đó là tức giận: “Anh em đã nghe Luật dạy người xưa rằng: Chớ giết người; ai giết người, thì đáng bị đưa ra toà. Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: Bất cứ ai giận anh em mình, thì đáng bị đưa ra toà. Ai mắng anh em mình là đồ ngốc, thì đáng bị đưa ra trước Thượng Hội Đồng. Còn ai chửi anh em mình là quân phản đạo, thì đáng bị lửa hoả ngục thiêu đốt” (Mt 5:21-22). Thật vậy, luận chứng đầu tiên trong sáu luận chứng Chúa Giê-su nói về sự tức giận trong bài giảng trên núi. Theo tâm lý học, chúng ta có thể nói rằng tức giận là một phản ứng bình thường trước một ai hoặc một điều gì đó “làm phiền” chúng ta. Tuy nhiên, nếu tức giận không được kiểm soát thường dẫn đến “bạo lực.” Người tức giận thường nghĩ xấu và ước muốn làm điều xấu cho người khác. Nói cách khác, trong tư tưởng, những người tức giận thường muốn giết chết người làm cho họ tức giận. Ông bà ta thường nói, “giận quá thì mất khôn.” Thật vậy, khi tức giận chúng ta thường có những lời nói và hành động làm tổn thương đến người khác. Đây là điều mà Chúa Giê-su nói với các môn đệ trong bài Tin Mừng hôm nay. Theo Chúa Giê-su, tức giận thường làm cho chúng ta “mắng” và “chửi” anh chị em của mình. Hãy là người kiểm soát “cảm xúc” nóng giận, đừng để “cảm xúc” kiểm soát chúng ta! Đừng để sự nóng giận làm chúng ta “mất khôn” nhưng hãy khôn ngoan điều phối sự nóng giận. Đừng để một phút nóng giận làm chúng ta ân hận suốt đời!
Điều thứ hai Chúa Giê-su dạy các môn đệ trong bài Tin Mừng hôm nay là cách thức hành xử khi có sự bất hoà với anh chị em của mình. Sự bất hoà này thường là hậu quả của sự nóng giận. Theo Chúa Giê-su, sự bất hoà với người khác có ảnh hưởng đến việc tôn thờ Thiên Chúa của chúng ta. Nói cách khác, khi tương quan của chúng ta với anh chị em của mình bị tổn thương, thì tương quan của chúng ta với Thiên Chúa cũng sẽ bị ảnh hưởng. Vì vậy, “nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với anh, thì hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hoà với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình. Anh hãy mau mau dàn xếp với đối phương, khi còn đang trên đường đi với người ấy tới cửa công, kẻo người ấy nộp anh cho quan toà, quan toà lại giao anh cho thuộc hạ, và anh sẽ bị tống ngục. Thầy bảo thật cho anh biết: anh sẽ không ra khỏi đó, trước khi trả hết đồng xu cuối cùng” (Mt 5:23-26). Theo các học giả Kinh Thánh, những lời đưa ra hai giả định: (1) Đền Thánh vẫn còn đứng vững và chưa bị phá đổ bởi người Rôma vào năm 70. Nên đoạn văn này phải được viết trước năm 70; (2) Chúa Giê-su chuẩn nhận Đền Thánh và hệ thống hy lễ của Đền Thánh. Việc Chúa Giê-su đặt ưu tiên về đời sống luân lý trên nghi lễ phản ảnh lời dạy của các ngôn sứ trong Cựu Ước: sẽ không có việc tôn thờ Thiên Chúa cách chân thật nếu không có đức công bình và yêu thương. Điều này mời gọi chúng ta xem lại đời sống thờ phượng của mình. Việc thờ phượng Thiên Chúa phải làm cho chúng ta trở nên những người sống yêu thương và hài hoà với anh chị em. Hãy làm hoà với anh chị em khi chúng ta đang còn đi với họ trên đường về Thiên Đàng và gặp vị thẩm phán chí công. Bản án của chúng ta hệ tại việc chúng ta sống với anh chị em như thế nào.
Lm. Antôn Nguyễn Ngọc Dũng, SDB
SUY NIỆM 2:
1. Hai đức công chính
Trong bài Tin Mừng của Thánh Lễ hôm nay, Đức Giêsu nói: “Nếu sự công chính của anh em không vượt qua sự công chính của các luật sĩ và Pharisiêu, thì anh em không được vào Nước Trời”. Như vậy, có hai sự công chính:
Ø Sự công chính thứ nhất đến từ việc giữ luật, và luật căn bản nhất là luật chớ giết người mà Đức Giê-su nói tới trong bài Tin Mừng hôm nay; và bởi vì luật này liên quan đến sự sống, chúng ta được mời gọi hiểu lời của Đức Giê-su liên quan đến tất cả lề luật, vì lề luật có mục đích bảo vệ, duy trì và làm cho sự sống lớn lên.
Ø Sự công chính thứ hai đến từ lòng ước ao và sống hết mình theo Lời của Đức Giê-su; và không chỉ sống theo, nhưng còn sống bằng lời của Ngài, vì chúng ta được tạo dựng bởi Ngài và cho Ngài (St 1; Ga 1, 3; Cl 1, 16-17). Chúng ta nên nhớ rằng Lời của Đức Giê-su và ngôi vị của Ngài là một, bởi lẽ Ngài là Ngôi-Lời.
Sự khác biệt giữa hai đức công chính thật là triệt để: đức công chính thứ nhất chỉ dừng lại ở việc giữ Luật theo mặt chữ không có khả năng dẫn người ta vào Nước Trời; trái lại, đức công chính mà Đức Giê-su công bố và thể hiện cách tuyệt hảo và tuyệt đối nơi cuộc Thương Khó, mới là sự công chính của Nước Trời và dẫn người ta vào Nước Trời.
2. Đức công chính của Lề Luật
Đạt được đức công chính theo Luật, trong thực tế đôi khi không dễ, nhưng xét cho cùng, nằm trong tầm tay của chúng ta. Chẳng hạn, chẳng ai trong chúng ta đã vi phạm luật “chớ giết người”, và có lẽ đến cuối đời, chắc chắn cũng chẳng bao giờ vi phạm. Nhưng, phải chăng như thế đã là công chính, khi mà cõi lòng của chúng ta đầy giận hờn ghét ghen, khi mà lời nói của chúng ta gây ra tai họa cho người khác, thậm chí có khả năng “giết chết”? Sách Huấn Ca nói: “Có nhiều kẻ gục ngã vì lưỡi kiếm, nhưng làm sao sánh được với những kẻ gục ngã vì lưỡi người?” (Hc 28, 18)
Và thánh Gioan nói rằng ai ghét anh em mình đã là kẻ sát nhân rồi. Lời này của thánh Gioan là một kết luận thật chính xác từ chính lời của Đức Giê-su nói với chúng ta hôm nay: ai giận, mắng hay chửi anh em thì đáng bị xét xử y như người phạm tội giết người. Bởi lẽ, khi ghét anh chị em của mình, là chúng ta đã loại trừ người ấy ngay trong lòng của mình rồi; và nghiêm trọng hơn, lòng ghen ghét là nọc độc gây chết chóc cho người mang nó trong người và cho cả người phải gánh chịu nó. Chúng ta thử nghĩ xem, chúng ta sẽ rơi vào tình trạng nào khi nhận ra rằng có ai đó ghét bỏ mình. Bởi vì lòng ghen ghét tự nó có khả năng gieo rắc bầu khí chết chóc. Vậy mà loài người chúng ta, giữa người với người, giữa các nhóm và giữa các dân tộc với nhau, đang sống trong một bầu khí như thế đó!
3. Đức công chính của Đức Giê-su
Trong bài Tin Mừng hôm nay và trong những ngày sắp tới, đến từ Bài Giảng Trên Núi, Đức Giê-su mời gọi chúng ta vượt qua đức công chính theo Luật; và để vượt qua, Người mời gọi chúng ta hành động khởi đi từ “nguồn gốc”:
Ø Nguồn gốc của mọi hành động xấu xa, và trong trường hợp hành vi giết người, nguồn gốc của nó là sự giận dữ trong lòng và ở những lời mắng chửi. Đức Giê-su mời gọi chúng ta loại trừ hành vi giết người ngay từ gốc rễ của nó!
Ø Hành động khởi đi từ nguồn gốc, còn là hành động khởi đi từ gốc rễ sâu thẳm nơi cõi lòng chúng ta, đó là sự thiện tuyệt đối, khiến chúng ta có khả năng đi bước trước làm hòa với người anh em mà không cần đặt vấn đề theo luật định: ai đã gây ra chuyện này, ai đã bắt đầu trước? Và khiến chúng ta có khả năng làm hòa với nhau, thay vì đem nhau ra tòa, ở đó mỗi người sẽ phải lớn tiếng tự biện minh cho mình; và để biện minh cho mình, thì phải kể tội, phải chứng minh người kia có tội, nghĩa là “tố cáo” nhau[1]; sau đó tất yếu theo luật định, một trong hai người sẽ bị tuyên án và bị giam vào tù ngục; và điều gì bảo đảm rằng quan tòa sẽ chí công vô tư, sẽ đứng về phía người ngay? Đức Giê-su mời gọi chúng ta đừng ứng xử với nhau theo Luật, đừng để cho hệ thống Lề Luật giải quyết tương quan của chúng ta với nhau, vì sẽ là tai họa. Kinh nghiệm sống của chúng ta cho thấy như vậy. Đức Giê-su mời gọi chúng ta thực hiện điều mà chính Ngài đã thực hiện cho chúng ta: nơi Thập Giá của Đức Ki-tô, Thiên Chúa không ứng xử với chúng ta theo Luật (x. Rm 8, 1).
Ø Hành động theo nguồn gốc, còn là hành động theo ơn huệ tuyệt đối nhưng không mà mỗi người chúng ta đều nhận được ở khởi đầu của sự sống: nhận được nhưng không, thì cho nhưng không. Cũng vậy, ở khởi đầu của công trình sáng tạo, Thiên Chúa ban ơn một cách tuyệt đối nhưng không.
Ø Hành động khởi đi từ nguồn gốc, còn là hành động theo cung cách của chính Thiên Chúa, Cội Nguồn của mọi sự, như Đức Giê-su mời gọi: “Anh em hãy nên hoàn thiện như Cha anh em trên trời là Đấng Hoàn Thiện” (c. 48). Điều này có nghĩa là, Người mời gọi chúng ta sống điều chúng ta vẫn nói trong đời thường: “Cha nào con nấy”; và Thiên Chúa, Đấng hoàn thiện “ở trên trời”, nhưng cũng hiện diện nơi sâu thẳm của mỗi người chúng ta, vì chúng ta được dựng nên theo hình ảnh Thiên Chúa.
Như thế, sự công chính đích thực mà Đức Giê-su mời gọi chúng ta sống, không hệ ở việc giữ luật thật chi li, bởi vì nơi của sự công chính đúng hơn nằm ở trung tâm vô hình sâu thẳm của con người. Chính con người cũng chẳng đạt tới đó được nếu chỉ với nỗ lực riêng của mình. Chỉ có một mình Thiên Chúa mới “thanh tẩy” được chốn thâm sâu đó của con người mà thôi. Một cách tận cùng, lời của Đức Giê-su mời gọi chúng ta đi đến tâm tình khiêm tốn, khiêm tốn với Thiên Chúa, khiêm tốn với người khác và khiêm tốn với chính mình, như lời nguyện Thánh Vịnh diễn tả:
Nhưng nào ai nhận định được các lầm lỗi của mình ?
Xin thanh tẩy con khỏi những lầm lỗi vuột khỏi con.
(Tv 19, 13)
Dấu chỉ của tình trạng người ta vẫn còn dừng lại ở bề mặt của Lề Luật, đó là khi người ta dựa vào Lề Luật để dò xét, tố cáo và kiêu ngạo. Điều này đúng cả với những lời của Môsê và với những lời của Đức Kitô. Thánh Vịnh 19 là một lời nguyện hướng tới việc tuân giữ Lề Luật (c. 12), nhưng điều tuyệt vời là lời nguyện này lại kết thúc với lời cầu xin cho mình đừng rơi vào cái bẫy lớn nhất mà ma quỉ giăng ra, bẳng cách dựa vào Lề Luật: “Con không như bao kẻ khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con” (Lc 18, 11-12):
Xin cũng giữ cho tôi tớ Ngài khỏi kiêu ngạo,
đừng để nó thống trị con.
Như thế con sẽ không có gì đáng trách,
thanh sạch khỏi một trọng tội.(c. 14)
Xa khỏi bề mặt của sáng tạo, xa khỏi bề mặt của Lề Luật, ẩn dấu điều bí mật lớn nhất của chúng, đó là sự khiêm tốn. Theo lời nguyện của Tv 19, sáng tạo và Lề Luật được hoàn tất trong sự khiêm tốn, vốn là điều dấu ẩn nhất. Bởi vì, Đức Giê-su, Ngôi Lời Nhập Thể, là Đấng “hiền lành và khiêm nhường” (x. Mt 11, 28-29).
Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc
SUY NIỆM 3: XÂY DỰNG TINH THẦN HÒA BÌNH KITÔ GIÁO
Cuộc sống con người có nhiều mâu thuẫn
Ca dao Việt Nam có câu: “Yêu nhau cau bảy bổ ba, ghét nhau cau bảy bổ ra làm mười”.
Yêu thương nhau trong gia đình, vợ chồng con cái sống bình an, hạnh phúc, lúc nào cũng vui cười, gần gũi, chia sẻ với nhau.
Nhưng khi gia đình không hòa thuận, vợ chồng mâu thuẫn, dẫn đến ly tán, không nhìn mặt nhau nữa.
Chuyện xảy ra ở Bình Định (8-6-2020), Trong lúc tức giận, người con trai đã dùng 5 lít xăng để châm lửa đốt cha khiến 4 thành viên trong gia đình bị bỏng nặng.
Hàng xóm với nhau tranh chấp đất giáp ranh, cũng gây mâu thuẫn và làm hại nhau; người chết, kẻ đi tù,…
Cái yêu cái ghét thường làm người ta mù quáng trước giá trị đích thực của một con người.
Xây dựng tinh thần hòa bình trong cuộc sống
Mâu thuẫn gây nhiều hậu quả tai hại cho nhiều người xung quanh. Còn xây dựng tinh thần hòa bình sẽ làm cho cuộc sống được an vui, bình an và hạnh phúc.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê-su cho chúng ta thấy tinh thần hòa bình là giải pháp tốt nhất để con người với nhau sống hòa hợp yêu thương.
“Nếu con đang dâng của lễ nơi bàn thờ mà sực nhớ người anh em đang có điều bất bình với con, thì con hãy để của lễ lại trước bàn thờ, đi làm hoà với người anh em con trước đã, rồi hãy trở lại dâng của lễ.”
Con người cần đến nhau, nâng đỡ nhau, sẵn sàng tha thứ cho nhau, bỏ qua những thiếu sót lỗi lầm của nhau, như cha ông chúng ta đã dạy: “Chín bỏ làm mười” – nghĩa là hãy nhịn nhục.
Cuộc sống sẽ tốt đẹp, nếu ta biết sống theo Lời Chúa dạy.
Lễ dâng, lời cầu nguyện trong thánh lễ chỉ có ý nghĩa, khi tâm hồn bình an, đối xử chân thành với nhau, khoan dung, nhân từ và thương xót như Chúa Cha, và nên hoàn thiện như Cha trên trời.
Tinh thần của Tin Mừng là sống yêu thương, tôn trọng phẩm giá của con người. Điều đó, Chúa mong muốn chúng ta cần phải xóa bỏ thù hận, ghen ghét, vu khống, làm hại lẫn nhau. Điều đó, còn giúp chúng ta không chỉ được giao hòa với nhau, mà còn được giao hòa với Thiên Chúa.
Bài giảng Tám Mối Phúc dạy chúng ta ngày thứ hai vừa qua, là một đòi hỏi của Chúa để được hưởng gia nghiệp Nước Trời: “Phúc cho những ai ăn ở thuận hoà, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa.” (Mt 5, 9).
Xin ơn sống hòa bình, yêu thương
Lạy Chúa, Chúa dạy chúng con sống yêu thương tha nhân. Sống yêu thương bằng việc xây dựng hòa bình trong cuộc sống của chúng con.
Xin Chúa cho mỗi người chúng con biết sống hiền hòa, cư xử tử tế với nhau, và bỏ qua những thiếu xót của nhau.
Xin Chúa giúp chúng con biết dẹp bỏ tính kiêu căng, tự ái, ích kỷ nhỏ nhen đế chúng con có thể đến với nhau thật lòng.
Xin Chúa chỉ dạy chúng con lấy tinh thần hòa bình của Chúa dạy để giải tỏa những mối bất hòa, chia rẻ nhau - trong gia đình và ngoài xã hội.
Nhờ sống hòa bình, hòa hợp yêu thương, mà chúng con làm cho mọi người nhận biết Chúa là Cha nhân từ thương xót, và đạo của Con Cha, Đức Giê-su Kitô – là Đạo yêu thương, Đạo thật. Amen.
Lm. Giuse Nguyễn Duy Khang
SUY NIỆM 4: TRỞ NÊN CÔNG CHÍNH
Đúng hay sai, thật hay giả, vẫn làm đau đầu nhiều người khi không thể phân biệt tính xác thực của sự việc ! Thuộc lòng lời khuyên của tiền nhân : cờ bạc là bác thằng bần, vậy mà biết bao nguời vì ham vui, thích đỏ đen, dẫn đến cảnh nhà tan cửa nát ! Nếu đạt được mục đích giầu sang phú quí đã khó rồi; suy tư một chút, chức tước bổng lộc, kẻ hầu người hạ…. cũng chỉ là hạnh phúc mong manh, sớm tàn chóng qua!
Để cùng người anh em nhận biết có Thiên Chúa, thiết tưởng đã vui lắm rồi, để gọi là người đạo đức, biết tuân giữ lề luật của Chúa thì còn gì bằng; vậy mà Chúa Giê-su lại nói rằng : “Nếu các con không công chính hơn các luật sĩ và biệt phái, thì các con chẳng được vào Nước Trời đâu”. Chắc hẳn không phải chúng ta hôm nay, mà ngay cả các môn đệ hôm xưa cũng “phát hoảng”, vì muốn đạt được hạnh phúc Nước Trời, xem chừng người ta chỉ có thể ước mơ hoặc khao khát mà thôi !
Rất may, từ lời chỉ dạy chân tình của Chúa Giê-su, ưu tư và ước muốn nên trọn lành như Cha trên trời không hề bị mờ nhạt nơi các môn đệ. Thực ra, trở nên công chính không phải là làm những việc to việc lớn cho Chúa, đơn giản là hãy bỏ đi ý riêng của mình mà thực thi điều Chúa muốn. Để quảng diễn thế nào là công chính, Chúa Giê-su lưu tâm chúng ta thực thi giới luật yêu thương tha nhân, và yêu thương không thể cứng nhắc ở khía cạnh công bằng. Nghĩa là hãy quảng đại, tha thứ cho nhau : “bất cứ ai phẫn nộ với anh em mình, thì đã bị tòa án luận phạt rồi”, “ai rủa anh em mình là khùng, thì đã bị vạ lửa địa ngục”.
Sống ở đời, có hai cái nhớ và hai cái quên đáng sợ mà người ta hay vấp phải : nhớ rất dai, rất kỹ những khuyết điểm của tha nhân; nhớ hoài nhớ mãi những việc tốt mình đã làm cho người anh em. Còn hai cái quên – đó là quên đi điều hay điều tốt mà anh em đã giúp mình; quên rất nhanh những khuyết điểm của mình. Hôm nay, Chúa Giê-su nhắc chúng ta là hãy nhớ quảng đại tha thứ cho nhau, và đừng quên làm hòa với anh chị em mình bao lâu có thể, vì sống mến yêu như thế mới đáng là người môn đệ biết thực hành đức tin theo ý Chúa.
Hàng ngày có thể chúng ta vẫn chứng kiến nhiều điều trái tai gai mắt, mỗi phút giây qua đi có khi chúng ta không cảm thấy gì, nhưng thực ra thời gian lúc nào cũng quí, vì bao lâu còn sống ở đời này, còn là cơ hội để chúng ta tập luyện yêu thương, tha thứ cho nhau, giúp ta sớm trở nên người công chính.
Đúng là trở nên anh hùng xa lộ, trở nên thầy dạy, hay được gọi là chuyên viên, chuyên gia…. không mấy khó, có thể đầu tư một chút công sức, hẳn không khó mấy. Nhưng phải đạo đức hơn các luật sĩ biệt phái, người ta không thể tự tập luyện, đúng hơn là phải nhờ ơn đức tin, nhờ biết sống kết hợp với Chúa Giê-su mỗi ngày. Xin Chúa tiếp tục hướng dẫn và chúc lành cho những ai luôn khao khát được hoàn thiện, được nên người công chính. Amen.
Lm. Jos. DĐH, Gp. Xuân Lộc
SUY NIỆM 5: CÔNG CHÍNH HƠN
Qua bài tin mừng hôm nay Chúa Giê-su giáo huấn và đòi hỏi các môn đệ, những người theo Chúa nếu muốn vào Nước Trời thì phải công chính hơn các kinh sư và biệt phái. Vậy, thế nào là công chính hơn?
Sự công chính theo ý nghĩa của Kinh Thánh là công chính do tin vào Thiên Chúa và sống lòng tin đó theo nghĩa luân lý và đạo đức. Có nghĩa là tin và sống theo những gì Chúa dạy mới được vào Nước Thiên Chúa. Quả thật, sống công chính theo Cựu Ước thì mang tính bị động, vì chỉ cần giữ luật một cách nhặt nhiệm cho riêng mình mà không ảnh hưởng tốt hay xấu đến người khác là đạt được sự hoàn hảo. Tuy nhiên, công chính theo Tân Ước mang tính tích cực và chủ động hơn. “Sống công chính hơn” tức là phải sống và làm điều tốt cho mình và cho người khác (ví dụ: câu chuyện người Samaritanô nhân hậu). Giữ đúng luật một cách khắt khe thì cần nhưng chưa đủ. Vì thế chúng ta phải sống luật bác ái một cách chủ động và tích cực khi làm lành lánh dữ và hướng tới tha nhân như lời Chúa dạy “các con phải sống công chính hơn các kinh sư…”
Ngày nay vẫn còn nhiều người giữ luật công chính với hình thức bên ngoài một cách giả hình. Là môn đệ Chúa chúng ta phải sống công chính hơn, tức là phát xuất từ trái tim chân thành luôn đi bước trước trong hành động yêu thương theo luật của Tin Mừng. Trước khi đến với Chúa dâng lễ, chúng ta phải đi hòa giải với tha nhân. Giao hòa với tha nhân mới có thể hòa giải được với Thiên Chúa.
Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn biết chủ động và tích cực trong đời sống đạo, biết học theo giáo huấn Chúa dạy mà trân trọng, giữ gìn và làm phát triển tình yêu thương tha nhân. Vì đó là dấu chứng tình yêu mà qua đó mọi người nhận ra chúng con là môn đệ của Chúa.
Lm. Phêrô Đỗ Cao Cương, SVD
Để cùng người anh em nhận biết có Thiên Chúa, thiết tưởng đã vui lắm rồi, để gọi là người đạo đức, biết tuân giữ lề luật của Chúa thì còn gì bằng; vậy mà Chúa Giê-su lại nói rằng : “Nếu các con không công chính hơn các luật sĩ và biệt phái, thì các con chẳng được vào Nước Trời đâu”. Chắc hẳn không phải chúng ta hôm nay, mà ngay cả các môn đệ hôm xưa cũng “phát hoảng”, vì muốn đạt được hạnh phúc Nước Trời, xem chừng người ta chỉ có thể ước mơ hoặc khao khát mà thôi !
Rất may, từ lời chỉ dạy chân tình của Chúa Giê-su, ưu tư và ước muốn nên trọn lành như Cha trên trời không hề bị mờ nhạt nơi các môn đệ. Thực ra, trở nên công chính không phải là làm những việc to việc lớn cho Chúa, đơn giản là hãy bỏ đi ý riêng của mình mà thực thi điều Chúa muốn. Để quảng diễn thế nào là công chính, Chúa Giê-su lưu tâm chúng ta thực thi giới luật yêu thương tha nhân, và yêu thương không thể cứng nhắc ở khía cạnh công bằng. Nghĩa là hãy quảng đại, tha thứ cho nhau : “bất cứ ai phẫn nộ với anh em mình, thì đã bị tòa án luận phạt rồi”, “ai rủa anh em mình là khùng, thì đã bị vạ lửa địa ngục”.
Sống ở đời, có hai cái nhớ và hai cái quên đáng sợ mà người ta hay vấp phải : nhớ rất dai, rất kỹ những khuyết điểm của tha nhân; nhớ hoài nhớ mãi những việc tốt mình đã làm cho người anh em. Còn hai cái quên – đó là quên đi điều hay điều tốt mà anh em đã giúp mình; quên rất nhanh những khuyết điểm của mình. Hôm nay, Chúa Giê-su nhắc chúng ta là hãy nhớ quảng đại tha thứ cho nhau, và đừng quên làm hòa với anh chị em mình bao lâu có thể, vì sống mến yêu như thế mới đáng là người môn đệ biết thực hành đức tin theo ý Chúa.
Hàng ngày có thể chúng ta vẫn chứng kiến nhiều điều trái tai gai mắt, mỗi phút giây qua đi có khi chúng ta không cảm thấy gì, nhưng thực ra thời gian lúc nào cũng quí, vì bao lâu còn sống ở đời này, còn là cơ hội để chúng ta tập luyện yêu thương, tha thứ cho nhau, giúp ta sớm trở nên người công chính.
Đúng là trở nên anh hùng xa lộ, trở nên thầy dạy, hay được gọi là chuyên viên, chuyên gia…. không mấy khó, có thể đầu tư một chút công sức, hẳn không khó mấy. Nhưng phải đạo đức hơn các luật sĩ biệt phái, người ta không thể tự tập luyện, đúng hơn là phải nhờ ơn đức tin, nhờ biết sống kết hợp với Chúa Giê-su mỗi ngày. Xin Chúa tiếp tục hướng dẫn và chúc lành cho những ai luôn khao khát được hoàn thiện, được nên người công chính. Amen.
Lm. Jos. DĐH, Gp. Xuân Lộc
SUY NIỆM 5: CÔNG CHÍNH HƠN
Qua bài tin mừng hôm nay Chúa Giê-su giáo huấn và đòi hỏi các môn đệ, những người theo Chúa nếu muốn vào Nước Trời thì phải công chính hơn các kinh sư và biệt phái. Vậy, thế nào là công chính hơn?
Sự công chính theo ý nghĩa của Kinh Thánh là công chính do tin vào Thiên Chúa và sống lòng tin đó theo nghĩa luân lý và đạo đức. Có nghĩa là tin và sống theo những gì Chúa dạy mới được vào Nước Thiên Chúa. Quả thật, sống công chính theo Cựu Ước thì mang tính bị động, vì chỉ cần giữ luật một cách nhặt nhiệm cho riêng mình mà không ảnh hưởng tốt hay xấu đến người khác là đạt được sự hoàn hảo. Tuy nhiên, công chính theo Tân Ước mang tính tích cực và chủ động hơn. “Sống công chính hơn” tức là phải sống và làm điều tốt cho mình và cho người khác (ví dụ: câu chuyện người Samaritanô nhân hậu). Giữ đúng luật một cách khắt khe thì cần nhưng chưa đủ. Vì thế chúng ta phải sống luật bác ái một cách chủ động và tích cực khi làm lành lánh dữ và hướng tới tha nhân như lời Chúa dạy “các con phải sống công chính hơn các kinh sư…”
Ngày nay vẫn còn nhiều người giữ luật công chính với hình thức bên ngoài một cách giả hình. Là môn đệ Chúa chúng ta phải sống công chính hơn, tức là phát xuất từ trái tim chân thành luôn đi bước trước trong hành động yêu thương theo luật của Tin Mừng. Trước khi đến với Chúa dâng lễ, chúng ta phải đi hòa giải với tha nhân. Giao hòa với tha nhân mới có thể hòa giải được với Thiên Chúa.
Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn biết chủ động và tích cực trong đời sống đạo, biết học theo giáo huấn Chúa dạy mà trân trọng, giữ gìn và làm phát triển tình yêu thương tha nhân. Vì đó là dấu chứng tình yêu mà qua đó mọi người nhận ra chúng con là môn đệ của Chúa.
Lm. Phêrô Đỗ Cao Cương, SVD