https://dongten.net/wp-content/uploads/2020/02/Heartstrings.mp3 (Truyện ngắn)
Mặt trời gần đứng đỉnh ngọn dừa, đồng hồ đã gần mười giờ. Một vài đám mây trắng nho nhỏ trôi lững thững như những tấm vá tạm bợ vào lỗ hổng khổng lồ màu xanh. Nắng rọi trực diện. Rọi vào đoàn người đưa đám tang. Người có dù thì bung ra để che cho mình và những người bên cạnh. Ai có nón hoặc áo khoác thì đội lên đầu cho đỡ cái gay gắt.
Ông Hai, chẳng dù chẳng nón, lủi thủi chống gậy đi đàng sau cha sở. Cái tuổi tám mươi khiến lưng ông còng nhiều. Râu dài ngoẵng. Tóc trắng phếch. Khuôn mặt ông méo mó và cặp mày xếp lại tạo thành hình chữ A choẹt. Môi run run thi thoảng lặp ba lặp bặp để làm ướt những chỗ khô nẻ.
Nhìn lỗ huyệt đã được đào sẵn và xây gạch xung quanh tạo thành hộc chữ nhật với các góc vuông vức. Cha sở mời mọi người làm dấu Thánh Giá, đọc Lời Chúa, rồi vừa rảy nước thánh vừa đọc:
-“Lạy Ðức Giêsu Kitô, nhờ Chúa ở ba ngày trong mộ, Chúa đã thánh hóa các ngôi mộ của những ai tin vào Chúa, và đã biến ngôi mộ trở thành dấu chỉ hy vọng vào lời hứa phục sinh, dù ngôi mộ đang cầm giữ thân xác chúng con. Xin cho bà Maria được nghỉ yên trong bình an cho tới khi Chúa đánh thức bà Maria dậy trong vinh quang, vì Chúa là sự phục sinh và là sự sống.
Sau đó bà Maria sẽ được thấy Chúa nhãn tiền và được thấy ánh sáng trong sự sáng của Chúa. Và nhận biết sự huy hoàng của Thiên Chúa, vì Chúa hằng sống và hiển trị muôn đời.”
Nhấn mạnh đầu gậy xuống mặt đất, hai bàn tay ông trùm lên phía đầu còn lại của chiếc gậy, với toàn bộ sức lực còn lại trong người. Vợ của ông – Bà Hai- sắp được đưa xuống chiếc huyệt kia. Ông ước gì người nằm trong chiếc quan tài và sắp bị chôn vùi cũng không phải là bà Hai, mà là ông. Đối diện trước mặt ông là một quan tài bằng gỗ cồng kềnh với những đường kẻ dọc xếp tầng từ trên xuống. Màu nâu đen của gỗ quan tài gợi nhắc ông Hai nghĩ về thân phận bụi đất của kiếp người. Bà Hai trở về với thân phận tro bụi của mình. Một ngày nào đó khuôn mặt khả ái với những nếp nhăn đầy phúc hậu, từng thớ thịt và xương cốt cũng trở thành bụi tro – hình hài nguyên thủy trước khi Thiên Chúa dựng nên bà.
Cha sở đọc lời nguyện cuối cùng trước khi quan tài được đưa xuống lòng đất:
-“Vì Chúa đã gọi bà Maria ra khỏi thế gian về với Chúa, chúng ta gửi gắm thi thể bà Maria vào lòng đất vì chúng ta là cát bụi sẽ trở về với cát bụi. Nhưng Ðức Giêsu Kitô sẽ thay đổi thân xác hay chết của chúng ta trở nên giống thân xác của Ngài trong vinh quang, vì Ngài đã sống lại, là trưởng tử của kẻ chết.
Chúng ta hãy phó thác người thân yêu của chúng ta cho Thiên Chúa, để Người ấp ủ trong bình an, và cho thân xác ấy chỗi dậy trong ngày sau hết.”
Tiếng kèn trổi lên hòa với tiếng trống giục liên hồi, quan tài bà Hai được đưa xuống từng chút một rồi đặt xuống hai gờ được xây song song dưới đáy huyệt. Cộng đoàn hát bài thánh ca cuối cùng trước khi đội an táng bắt tay vào việc. Ông Hai lặng người trước sự vĩnh biệt. Ông không khóc, chỉ đứng mím chặt đôi môi móp méo và khô nẻ. Mọi người nhìn mà thương hại cho cuộc đời ông. Thời khắc xa bà Hai chắc chắc sẽ khó nguôi ngoai trong lòng ông.
Một người phụ nữ trung niên cầm một nhành hoa hồng trắng, tới gần ông khẽ nói:
-“Ông Hai ơi! Ông bỏ xuống huyệt cho bà đi! Người ta sắp lấp đất rồi. Xong bài kèn này là người ta lấp đó!”
Nghe tới hai từ “lấp đất” khiến ông Hai run lẩy bẩy.
-“Lấp đất?”
Trong trí của ông đang nghĩ tới thân xác đẹp đẽ của bà Hai trở nên rữa nát, thành những đống đất đen ngòm sau một thời gian được chôn cất. Ông chợt ngẫm tới từng cử chỉ, giọng nói của bà Hai khi còn sống, ông tiếc nuối vì điều đó không thể tìm lại được nữa. Tay cầm nhành hồng, tay kia cầm gậy rồi nhúng từng bước xập xệ và chậm chạp tới gần huyệt, hai thanh niên chạy lại đỡ ông vì sợ trong lúc xúc động ông sẽ ngã xuống huyệt. Đứng cạnh mép huyệt, bàn tay lần từ đầu gậy lần xuống thân rồi gần gốc gậy, ông từ từ ngồi chồm hổm, tay vẫn nhắm gậy, tay kia cầm nhành hồng thả xuống trên nắp quan tài.
Người ta nhìn từ phía sau lưng ông Hai thì thấy những sợi tóc lổm nhổm. Lưng áo bà ba ướt nhẹp mồ hôi. Cái đầu ông cứ gục gặc không ngớt.
-“Bà ơi! Bà bỏ tui thiệt hả bà!”
Không kìm được nữa, ông bật khóc như một đứa trẻ. Cha sở không cầm lòng trước cảnh tượng ấy, tiến tới gần chỗ ông Hai đang ngồi, cha đưa hai bàn tay ra nắm hai bả vai ông, rồi thỏ thẻ vào tai:
-“Thôi ông à! Để bà Hai đi! Để bà đi cho thanh thản nha ông!”
Cha đưa tay dụi mắt rồi nói tiếp:
-“Ông ráng sống khỏe mạnh cho bà vui, rồi cầu nguyện cho bà mau lên thiên đàng.”
Ông Hai gật đầu nhè nhẹ đồng ý với cha. Hai thanh niên lúc nãy giữ ông Hai đỡ ông đứng dậy, dắt ông trở ra chỗ nhóm người phụ nữ đang lần chuỗi Mân Côi:
-“Kính mừng Maria đầy ơn phúc Đức Chúa Trời…”
Ông Hai không đứng được nữa, tay vẫn giữ gậy, ngồi bẹp sát đất, mặt tái nhợt, râu và tóc ướt sũng mồ hôi, miệng mẩm đọc kinh khiến hàm râu giật liên hồi, đội an táng đang xúc từng vá đất cho vào huyệt. Chưa hết chục kinh thứ hai thì huyệt đã đầy đất, gần như mặt đất bình thường. Bầu trời vẫn nắng oi bức. Đám mây lặn mất tăm.
Kéo tay áo chùi nước mắt và mồ hôi, ông Hai nhìn sang chiếc huyệt đã đào sẵn bên cạnh mộ bà Hai. Ngưng khóc, ông nhìn chằm chằm chiếc huyệt còn trống rồi … mỉm cười…
Little Stream