Thứ Hai tuần 24 thường niên

Chủ nhật - 17/09/2023 03:27
Lời Chúa: Lc 7, 1-10

Khi ấy, lúc Chúa Giêsu đã nói với dân chúng xong, Người vào Capharnaum.
Bấy giờ một viên sĩ quan có tên đầy tớ thân tín bị bệnh gần chết. Nghe nói về Chúa Giêsu, ông sai vài người kỳ lão Do-thái đi xin Người đến cứu chữa đầy tớ ông. Họ đến gần Chúa Giêsu và van xin Người rằng: “Ông ta đáng được Thầy ban cho ơn đó, vì thật ông yêu mến dân ta, và chính ông đã xây cất hội đường cho chúng ta”.
Chúa Giêsu đi với họ, và khi Người còn cách nhà viên sĩ quan không ba
 xa, thì ông này sai mấy người bạn đến thưa Người rằng: “Lạy Thầy, không dám phiền Thầy hơn nữa, vì tôi không xứng đáng được Thầy vào nhà tôi, cũng như tôi nghĩ tôi không xứng đáng đi mời Thầy, nhưng xin Thầy phán một lời, thì đầy tớ tôi được lành mạnh. Vì tôi cũng chỉ là một sĩ quan cấp dưới, (tuy nhiên) tôi có những lính dưới quyền tôi, tôi bảo người này đi, thì nó đi; bảo người khác lại, thì nó lại; và bảo đầy tớ tôi làm cái này, thì nó làm”.
Nghe nói thế, Chúa Giêsu ngạc nhiên và quay lại nói với đám đông theo Người rằng: “Ta nói thật với các ngươi, cả trong dân Israel, Ta cũng chẳng thấy lòng tin mạnh mẽ như vậy”. Và những người được sai đi, khi về tới nhà, thấy tên đầy tớ lành mạnh.

thu hai tuan xiv tnb

Suy niệm 1: Cứ nói một lời
(Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.)


Viên đại đội trưởng ở đây là người coi một trăm quân.
Ông đã nghe đồn về khả năng chữa bệnh của Đức Giêsu.
Nhưng ông chẳng hề dám gặp mặt Ngài,
vì ông biết mình là dân ngoại, bị người Do Thái coi là nhơ uế.
Bởi tình thương đối với anh nô lệ mà ông yêu quý,
ông đã mạnh dạn nhờ các kỳ mục Do Thái xin Đức Giêsu đến nhà ông
để cứu sống anh nô lệ đang bệnh nặng gần chết (cc. 2-3).
Sau khi nghe kể lại những điều tốt đẹp viên sĩ quan Rôma này đã làm,
Đức Giêsu liền lên đường đến nhà ông ấy để chữa bệnh (cc. 4-6).
Khi Đức Giêsu còn trên đường, vị sĩ quan này đã suy nghĩ và đổi ý.
Ông chẳng những thấy mình không đáng đến gặp mặt Ngài
mà còn không đáng đón Ngài vào nhà mình nữa,
căn nhà vẫn bị coi là ô uế của một người dân ngoại (c. 6).
Ông muốn ngăn Ngài lại trước khi Ngài đến nhà ông,
nên đã sai một số bạn hữu ra gặp Ngài trên đường (c. 6).
Nơi ông bùng cháy một niềm tin mạnh mẽ.
Ông tin rằng chẳng cần Ngài vào nhà ông và gặp anh nô lệ sắp chết.
Chỉ cần Ngài nói một lời cũng đủ làm cho anh ta lành mạnh (c. 7).
Viên đại đội trưởng tin vào sức mạnh của lời Đức Giêsu.
Đối với ông, lời ấy có uy lực như một mệnh lệnh.
Là một sĩ quan trong quân đội Rôma
ông hiểu thế nào là sự phục tùng của lính tráng dưới quyền.
“Tôi bảo người này: “Đi!” là nó đi; bảo người kia: “Đến!” là nó đến;
và bảo người nô lệ của tôi: “Làm cái này!” là nó làm.” (c. 8).
Lệnh được ban ra là phải thi hành.
Viên đại đội trưởng tin rằng lời của Đức Giêsu cũng thế.
Chỉ cần một lời cũng đủ làm cơn bệnh nguy tử phải thoái lui.
Đức Giêsu ngỡ ngàng trước một lòng tin mạnh mẽ như vậy.
Khó lòng tìm thấy lòng tin đó nơi cộng đoàn dân Ítraen (c. 9).
Ngài đã không đến nhà viên sĩ quan,
chẳng gặp mặt ông, cũng chẳng nói lời nào.
Chỉ biết là sau đó anh nô lệ đã được khỏi (c. 10).
Ở đâu ta cũng gặp những người như viên sĩ quan Rôma.
Họ có thể là mẫu mực cho các Kitô hữu về sự khiêm hạ và tín thác.
Nhiều con người hôm nay, có tấm lòng thật tốt như viên sĩ quan,
nhưng vẫn ngại chưa dám mời Chúa vào nhà,
chưa dám trực tiếp gặp mặt Chúa,
chỉ dám nói chuyện với Ngài qua trung gian.
Nhưng họ có thể đã mang trong mình một niềm tin kiên vững
và đã có kinh nghiệm về sự chữa lành kỳ diệu của Ngài.
“Tôi không đáng được Ngài vào nhà tôi, chỉ xin Ngài nói một lời…”
Có khi chúng ta đã đánh mất ý thức về sự linh thánh khi rước Chúa.
Có khi chúng ta chẳng tin mấy vào quyền năng của Lời Ngài.
Xin có được lòng tin đơn sơ như một người dân ngoại.
 
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin ban cho con đức tin lớn hơn hạt cải,
để con làm bật rễ khỏi lòng con
những ích kỷ và khép kín.
Xin cho con đức tin can đảm
để con chẳng sợ thiệt thòi khi trao hiến,
chẳng sợ từ bỏ những gì con cậy dựa xưa nay.
Xin cho con đức tin sáng suốt
để con thấy được thế giới
mà mắt phàm không thấy,
thấy được Đấng Vô hình,
nhưng rất gần gũi thân thương,
thấy được Đức Kitô nơi những người nghèo khổ.
Xin cho con đức tin liều lĩnh,
dám mất tất cả chỉ vì yêu Chúa và tha nhân,
dám tiến bước trong bóng đêm
chỉ vì mang trong tim một đốm lửa của Chúa,
dám lội ngược dòng với thế gian
và khước từ những mời mọc quyến rũ của nó.
Xin cho con đức tin vui tươi,
hạnh phúc vì biết những gì
đang chờ mình ở cuối đường,
sung sướng vì biết mình được yêu
ngay giữa những sa mù của cuộc sống.
Cuối cùng, xin cho con đức tin cứng cáp
qua những cọ xát đau thuong của phận người,
để dù bao thăng trầm dâu bể,
con cũng không để tàn lụi niềm tin
vào Thiên Chúa và vào con người.
 
Suy niệm 2: Đức tin mãnh liệt
(TGM Giuse Ngô Quang Kiệt)


Thật đáng ngưỡng mộ đức tin của viên đại đội trưởng ngoại đạo. Đức tin tinh tuyền và nguyên sơ nhận Chúa là Chúa tể muôn loài. Các vị thần thánh khác chỉ có thể hầu cận phụng lệnh Người. Chúa toàn năng, chỉ cần “phán một lời” mọi thần thánh phải tuân hành và mọi sự đều hoàn thành. Đức tin sống động và cụ thể. Ngoại đạo nhưng ông giúp xây hội đường cho người Do Thái. Đức tin biểu lộ trong đức bác ái hoàn hảo. Ông yêu quí người nô lệ. Thật đặc biệt. Vào thời đó người ta coi nô lệ như súc vật, chỉ có việc phục dịch, như món hàng để mua bán, miễn có tiền là có quyền trên nô lệ, như dụng cụ, hư hỏng là vứt bỏ, thậm chí có quyền hành hạ và giết chết mà không có tội trước pháp luật. Thế mà ông yêu quí người nô lệ. Yêu quí đến nỗi phải đi cầu xin Chúa chữa cho nó. Đức tin cư xử tế nhị. Không phiền Chúa bước vào nhà ông, người ngoại. Vì sẽ bị ô uế. Đức tin của ông quả thật đáng cho ta noi gương bắt chước.
Thánh Phao-lô khuyên nhủ ta hãy noi gương đức tin của ông. Tin Chúa có quyền tuyệt đối trên vua chúa trần gian. Tin Chúa nên hãy cầu nguyện cho mọi người. Và chính Chúa sẽ cho vua chúa trần gian được biết xây dựng hòa bình và người dân được an cư lạc nghiệp. Cầu nguyện cho vua chúa được noi gương viên sĩ quan ngoại đạo. Biết thương dân. Biết lo cho dân. Biết xây dựng đoàn kết. Phần chúng ta, nếu chúng ta có đức tin, siêng năng cầu nguyện thì tâm hồn ta sẽ có đức bác ái “tay giơ lên trời, tâm hồn thánh thiện, không giận hờn, không xung khắc” (năm lẻ).
Ngài than phiền giáo dân Cô-rin-tô vì họ thiếu đức tin. Đến dự tiệc Thánh Thể mà không nhìn thấy Chúa. Đến dự tiệc Thánh Thể mà không cảm nhận mình được hiệp thông với Mình Máu Chúa, chỉ nghĩ rằng đi ăn tiệc vật chất. Vì thiếu đức tin nên họ cũng thiếu đức bác ái. Đi dự tiệc Thánh Thể nhưng chỉ biết phần ai nấy dùng và vì thế nhiều anh em bị đói bụng ra về. Ước gì giáo dân Cô-rin-tô biết noi gương viên sĩ quan ngoại đạo. Biết quan tâm đến người yếu kém. Biết tế nhị đừng sỉ nhục người nghèo. Biết chia sẻ bữa tiệc thánh. Nhất là biết cử hành Thánh Thể với đức tin. Tin Chúa hiện diện trong Thánh Thể thì họ sẽ biết kính trọng người khác. Sống bí tích Thánh Thể thì họ sẽ biết chia sẻ như Chúa. Và sẽ biết yêu thương hợp nhất. Vì Chúa chết để qui tụ muôn người (năm chẵn).
Vậy mỗi khi đọc lời kinh của viên đại đội trưởng ngoại đạo: “Lạy Chúa con chẳng đáng…” ta hãy bắt chước ông có một đức tin sâu xa, tin Chúa trong bí tích Thánh Thể. Chính đức tin chân chính sẽ mở tâm hồn ra trong đức bác ái, để ta biết yêu thương mọi người, từ quan quyền tới người nghèo khổ, và nhất là biết chia sẻ với mọi người.

SUY NIỆM 3: ĐƯỢC THƯƠNG MẾN VÀ MỞ RA − LM. Giuse Nguyễn Trọng Sơn

Câu chuyện Chúa Giêsu đến chữa bệnh cho người nô lệ của viên quan Roma khiến chúng ta cảm thấy Ngài thật nhẹ nhàng, dễ dàng khi đến với những người ngoài Do Thái. Người Do Thái kiêng kị không đến nhà dân ngoại, cho rằng làm thế là bị nhơ uế; và chính viên sĩ quan Roma cũng biết thế, nên không dám trực tiếp đến gặp Đức Giêsu và không dám để Ngài vào nhà mình. Nhưng khi Đức Giêsu được mời đến nhà ấy để chữa bệnh, thì Ngài đi ngay. 
Niềm tự hào là dân được Chúa chọn khiến cho họ nhiều khi kiêu hãnh và xem thường các dân khác, trong khi thực sự họ là dân nhỏ bé và liên tục ở dưới ách đô hộ của các nước khác. Nhưng họ đã hiểu không đúng về ý định của Thiên Chúa. Dân Do Thái được chọn theo nghĩa là dân trung gian, để từ đó, Thiên Chúa mở rộng ơn cứu độ ra cho mọi dân tộc. 
“Đấng muốn cho mọi người được cứu độ và nhận biết chân lý. Thật vậy, chỉ có một Thiên Chúa, chỉ có một Đấng trung gian giữa Thiên Chúa và loài người: đó là một con người, Đức Kitô Giêsu, Đấng đã tự hiến làm giá chuộc mọi người.” (1Tm 2,4-6)
Đức Giêsu Kitô thực hiện vai trò trung gian của Ngài bằng cách, từ là Ngôi Lời Thiên Chúa, Ngài đã làm người để có thể tự hiến thân cho con người. Trung gian theo cách của Thiên Chúa không phải là được tôn lên, không phải là tách biệt và loại trừ người khác.
Ơn gọi kitô hữu, ơn gọi cho đời sống thánh hiến cũng thế, không phải là thành phần ưu tú, tách biệt và đóng lại trước tha nhân. Được gọi là để hạ mình xuống phục vụ và luôn mở ra cho mọi người.

SUY NIỆM 4: NIỀM TIN KỲ DIỆU- ĐGM. PHAOLÔ NGUYỄN THANH HOAN

    Niềm tin này được coi là niềm tin kỳ diệu, vì đó là một niềm tin vào Chúa Giê su của một người La mã ngoại giáo. Niềm tin của ông dựa vào chân lý mà ông gặp được. Ông coi Chúa Giê su như là Đấng quyền năng thực sự trên mọi sinh linh và ông dành cho người một sự tôn trọng đặc biệt. Mặc dầu ông là người có quyền thế, nhưng ông coi quyền thế của mình không đáng gì với quyền uy của Chúa. Ông không dám đến gần Ngài mà ông cậy nhờ mấy kỳ mục Do Thái làm trung gian tiếp xúc với Chúa Giê su cho ông. Chúa tỏ ý đến tận nhà ông, nhưng ông lại cảm thấy nhà ông bất xứng đón tiếp Chúa. Tuy nhiên cái nhìn cảu ông con rộng rãi vượt xa cái nhìn đầy thiện cảm của người do thái, vì ông đã giúp xây nhà nguyện cho người do thái. Mặc dầu từ nhỏ ông đã được dạy dỗ và tin vào các thần của địa phương. Nhưng khi ông chạy đến: Xin Chúa chữa con mình, ông đã dám nghi ngờ và từ bỏ niềm tin của gai tộc cảu ông. Lời ông trầm tình xin Chúa đừng đến nhà ông vì ông bất xứng cũng còn một khía cạnh tế nhỉ là người do thái kỷ tiếp xúc và vào nhà người ngoại giáo, cho nên ông tránh cho Chúa một việc làm khó giải quyết. Ông không ngờ lời của ông “Lạy Chúa con chẳng đáng” của ông trở thành lời kinh của giáo hội trước lúc rước lễ.
    Diều đặc biệt là ông tuyên cưng niềm tin vào quyền năng Chúa Giê su với một hình thức tuyên xưng chưa từng có: “Nhưng xin Chúa phán một lời...” Chúa có thể chữa bệnh từ xa khi nói lên ý định của Ngài.
    Tất cả tâm tình, thái độ cử chỉ cảu người sĩ quan ngoại giáo này đã làm cho Chúa phải ngạc nhiên và tán dương: “Tôi bảo thật các ông, cả trong dan Israel tôi cũng chẳng thấy một niềm tin như vậy”.
Cầu nguyện:  
Lạy Chúa Giêsu, con xin chia vui với Chúa, vì hôm nay Chúa được mùa, Chúa bắt được con cá lớn giữa biển người lương dan. Con rất tiếc sau này viên sĩ quan này ra sao không ai biết. Có lẽ ông sẽ là một thánh tử đạo hay là một tông đồ dấu tên, nhưng có tầm cỡ. Niềm tin của ông thế nào củng lôi cuốn nhiều người đi tìm Chúa, vì ông có một niềm tin sộng động, quảng đại, khiêm tốn, bất chấp mọi thách đố.
    Ước chi niềm tin của con sẽ đem con vào cuộc sống mà đâu đâu, trong bất cứ hoàn cảnh nào, cũng tìm thấy Chúa, thấy quyền năng Chúa, thấy tình thương dạt dào lai láng của Chúa như mưa lũ đổ xuống nương đồng.
    Lạy Chúa giữa lương dân còn biết bao tâm hồn tràn trề niềm tin, đầy dậy thiện chí đang đi tìm Chúa, nhưng chúng con lại không biết tìm hiểu tiếp xúc và tạo điều kiện cho các anh em lương dân mau biết Chúa. Xin Chúa thức tỉnh bao người trẻ, bao người tận hiến biết nỗi niềm thao thức của Chúa: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít”.
    Ước cho chính bản thân con đừng bao giờ quên được tiếng gọi thiết tha đó. Và cho con biết sẵn sàng ngay để lên đường đem Chúa đến với anh em lương dân. Amen.

Tác giả: Truc Ho Si

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây