THỨ HAI TUẦN VII PHỤC SINH NĂM C Ga 16,29-33

Thứ bảy - 31/05/2025 14:48
THỨ HAI TUẦN VII PHỤC SINH NĂM C
Ga 16,29-33

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan
29Các môn đệ Người thưa: “Đấy, bây giờ Thầy nói rõ, chứ không còn dùng dụ ngôn nào nữa. 30Giờ đây, chúng con nhận ra là Thầy biết hết mọi sự, và Thầy không cần phải có ai hỏi Thầy.
Vì thế, chúng con tin Thầy từ Thiên Chúa mà đến.” 31Đức Giêsu đáp: “Bây giờ anh em tin à ? 32Này đến giờ -và giờ ấy đã đến rồi- anh em sẽ bị phân tán mỗi người mỗi ngả và để Thầy cô độc một mình.
Nhưng Thầy không cô độc đâu, vì Chúa Cha ở với Thầy.
33Thầy nói với anh em những điều ấy, để trong Thầy anh em được bình an. Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian.”

SUY NIỆM 1: CHÚA LÀ ĐIỂM TỰA ĐỜI TA
Tin mừng hôm nay cho biết, trong khi các Tông đồ đang cô đơn, hoang mang và sợ hãi; thì Chúa Giêsu đã xuất hiện đúng thời, đúng lúc và nói lời khích lệ: “Đừng sợ! Hãy can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian”. 
Chúa chúng ta đủ tư cách để nói lên những lời an ủi ấy thưa anh chị em. Bởi chính Ngài đã trải qua những khoảnh khắc cô đơn và đau đớn khi một mình đối diện với cái chết. Ngài gần như tuyệt vọng đến nỗi thưa lên rằng: “Lạy Cha, sao cha bỏ con?”, “nếu có thể xin cho con khỏi uống chén này”. Nhưng nhờ vào sức mạnh của Chúa Cha và Chúa Thánh Thần, Chúa Giêsu đã chiến thắng những oan trái của thế gian, và chiến thắng cả những yếu đuối của bản thân Ngài. Chúa Giêsu đã nhận ra rằng, Ngài không cô độc vì có Chúa Cha luôn ở với mình.
Lời trấn an của Chúa Giêsu dành cho các môn đệ năm xưa, cũng chính là lời an ủi dành cho từng người chúng ta hôm nay. Bởi Chúa hiểu rõ nhiều cá nhân và nhiều gia đình đang trải qua một cuộc sống không dễ dàng chút nào: đầy khó khăn, gian khổ và thiếu thốn về nhiều mặt. Chúa hiểu rõ nhiều người đang phải vật lộn với đời và với nhau, phải đương đầu với gian nan thử thách, và đôi lúc cảm thấy mình không còn sức để cố gắng. Chúa cũng hiểu rất rõ nhiều người đang bị giằng co giữa một thế giới mà tốt xấu, đen trắng, thật giả và thiện ác lẫn lộn; làm ta khó có thể phân biệt và chọn lựa cho hợp ý Chúa…
Những lúc như thế, Chúa Giêsu mời gọi mỗi người hãy can đảm lên bởi Ngài đã thắng thế gian, và Ngài đang đồng lao cộng khổ với từng người trong chúng ta. Những lúc như thế, anh chị em hãy tựa nép vào lòng Chúa và ngỏ hết những tâm tư: cả những vui buồn sướng khổ của đời sống dương gian, cả những đêm ngày miệt mài với những lo toan, và cả những tiếng cười lẫn những hàng mi ngấn lệ. Những lúc như thế, anh chị em hãy khẽ nói với Chúa rằng: Con tin Chúa ơi, Chúa chính là niềm an ủi và là niềm vui của con, xin tình Ngài đỡ nâng giúp con vượt qua muôn ngàn nguy khốn. Và xin Ngài hằng chở che cho con thoát những ngày tối tăm.
Một khi chúng ta cậy trông và phó thác vào Chúa như vậy, thì chắc chắn chúng ta sẽ nhận được nguồn ủi an và bình an thật sự trong tâm hồn.
Hãy tin tưởng như thế vào Chúa chúng ta, thưa anh chị em. Amen.
Lm. Antôn


SUY NIỆM 2: CAN ĐẢM LÊN
Nhát đảm, sợ sệt, mất tự chủ là yếu điểm của con người, không loại trừ ai, kể cả các môn đệ. Thầy Giê-su thấu hiếu lòng trò nên khuyên các ông “can đảm lên” (Ga 16,33).
Quả thật, khi đến “giờ Chúa Giê-su qua khỏi thế gian này để về cùng Đức Chúa Cha” (Ga 13,1), Thầy đã dành cho các môn sinh những lời tâm huyết đầy tình Thầy trò. Chúng ta dễ hình dung ra thái độ nội tâm và đoán được sự lo âu, sợ hãi của các môn đệ trước giờ Thầy trò đôi ngả đôi nơi, nhất là Thầy đi chịu chết. Thực ra, nguyên những lời của Chúa Giê-su đã thể hiện mối lo sợ rồi. Người nói sẽ không để các môn đệ mồ côi, rõ ràng Người gợi lên nỗi sợ hãi, u buồn nơi các môn đệ khi nói: “Các con sẽ tản mát mỗi người một ngả” (Ga 16,32). Nói thế ai mà chẳng sợ. Các môn đệ sợ bị bỏ rơi, tức là mồ côi. Chúa Giê-su tìm cách giúp các ông an tâm khi nói: “Thầy sẽ không bỏ các con mồ côi, Thầy sẽ đến với các con” (Ga 14,18).
Chúa Giê-su không đến với họ trong tư cách là Cha, vì Người là Con trong mối quan hệ với Cha. Trước lúc chia tay, nỗi lo sợ bao trùm lên các môn đệ, vì họ không biết sống như những người con; họ biết mình mỏng giòn yếu đuối hay lo sợ về bí ẩn của cuộc đời. Nếu Chúa Cha hằng ở với Chúa Con, thì chắc chắn sẽ ở cùng các môn đệ của Giê-su, nên các môn đệ hãy an tâm, và nhất là can đảm lên vì Thầy Giê-su đã thắng thế gian.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ


SUY NIỆM 3: BẤT NGỜ ĐẾN TUYỆT VỜI
“Ngay cả việc có Thánh Thần, chúng tôi cũng chưa hề được nghe nói!”.
“Đức tin là tác động của Thiên Chúa, soi sáng tâm trí và niêm phong trái tim! Con đường phía trước luôn bất ngờ tuyệt vời. Nó là quà tặng đơn thuần của Ngài!” - Arminius.


Kính thưa Anh Chị em,
Nếu con đường phía trước của đức tin luôn bất ngờ tuyệt vời thì Thánh Thần mà Chúa Giêsu hứa ban, cũng là Đấng mà Phaolô cầu xin cho các tín hữu Êphêsô qua Lời Chúa hôm nay còn là quà tặng ‘bất ngờ đến tuyệt vời’ hơn biết bao!
Bài đọc Công Vụ Tông Đồ mô tả thực trạng đức tin của các tín hữu Êphêsô, họ không biết Chúa Thánh Thần! Thật ý vị, nó tiết lộ thực trạng đức tin của bạn và tôi! Vì lẽ, thú nhận của họ, cách nào đó, có thể là nhìn nhận của nhiều người trong chúng ta. Rằng, “Ngay cả việc có Thánh Thần, chúng tôi cũng chưa hề được nghe nói!”. Các tín hữu Êphêsô cần được hướng dẫn về vai trò của Chúa Thánh Thần; cũng như chúng ta, cần được củng cố trong đức tin về Ngài.
Trong Tin Mừng hôm nay, các môn đệ tỏ ra tự tin - pha lẫn chút tự phụ - về nhận thức của họ đối với Chúa Giêsu, Thầy mình, “Giờ đây, chúng con nhận ra là Thầy biết hết mọi sự, và không cần phải có ai hỏi Thầy. Chúng con tin Thầy từ Thiên Chúa mà đến!”. Ngờ đâu, Chúa Giêsu chọc thủng sự tự tin mong manh đó! Ngài cho biết, chỉ trong một thời gian rất ngắn, họ sẽ bỏ rơi Ngài và mỗi người sẽ đi theo một con đường riêng, “Này đã đến giờ, và giờ ấy đã đến rồi, các con sẽ phân tán mỗi người một ngả, để Thầy cô độc một mình!”.

Như các tín hữu Êphêsô, chúng ta còn phải học biết rất nhiều điều về Chúa Giêsu, về Thiên Chúa, cũng như học biết mối quan hệ hỗ tương giữa chúng ta với Ngài và ngược lại. May mắn hơn các môn đệ Êphêsô, chúng ta được nghe, được lãnh nhận Thánh Thần; tuy nhiên, mỗi người vẫn phải tìm hiểu vị trí và vai trò của Ngài trong từng biến cố đời mình. Và khi nói đến đức tin, Thánh Thần sẽ là một tác nhân không thể thiếu của linh hồn; vì nhờ Thánh Thần, chúng ta mới có khả năng khám phá mỗi ngày những ‘cảnh vực thần linh’ kỳ diệu của đời sống ân sủng với tư cách con cái của Thiên Chúa. Chính Chúa Thánh Thần sẽ giúp mỗi người khám phá con đường phía trước vốn luôn ‘bất ngờ đến tuyệt vời!’.


Kính thưa Anh Chị em,
“Ngay cả việc có Thánh Thần, chúng tôi cũng chưa hề được nghe nói!”. Hãy để nhìn nhận của người Êphêsô thức tỉnh bạn và tôi! Bởi lẽ, biết Chúa Thánh Thần là một chuyện, sống theo Thánh Thần là chuyện hoàn toàn khác! Bằng chứng là chúng ta chưa biến đổi, chưa nên thánh! Hiểu biết của chúng ta đang chỉ ở tầm thấp với những gì khả giác; chỉ với Thánh Thần, chúng ta mới có khả năng với tới những tầm cao của ân sủng. Chúa Thánh Thần không ngừng vén mở cho chúng ta những điều mới lạ từ Thiên Chúa, và điều bất ngờ lớn nhất là tình yêu của Ngài dành cho mỗi người! Vì thế, giữa cuộc đời cam go này, hãy bám chặt Chúa Thánh Thần, ngoan nguỳ, dễ dạy với Ngài! Con đường phía trước luôn ‘bất ngờ đến tuyệt vời’ cho dù đó có thể là chông gai, thập giá. Có Ngài, chúng ta an tâm!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để con thoái chí trước những gì Chúa muốn, không bao giờ nhàm chán trước những gì đơn điệu, hầu Thánh Thần Chúa có thể xô con vào những ‘cảnh vực thần linh!’”, Amen.
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế


SUY NIỆM 4
Trong lời tâm sự với các môn đệ, khi dùng bữa ăn cuối cùng, theo lời kể của thánh Gioan, Đức Giê-su nhắc đi nhắc lại:
Thầy từ Chúa Cha mà đến và Thầy đã đến thế gian. Thầy lại bỏ thế gian mà đến cùng Chúa Cha. (Ga 13, 1; 16, 28)
Đây là hành trình riêng của Đức Giê-su, nhưng lại có liên quan đến các môn đệ, và ngang qua các môn đệ, liên quan đến toàn nhân loại và từng người chúng ta hôm nay. Và không chỉ liên quan, nhưng còn dành cho các môn đệ. Bởi vì, hành trình của Đức Giê-su là hành trình diễn tả tình yêu đến cùng của Ngài, và qua Ngài, tình yêu của Ba Ngôi Thiên Chúa, dành cho các môn đệ; vì thế, hành trình này sẽ mang lại cho các môn đệ đức tin, ơn bình an và sự can đảm.
1. Đức tin
Trước đó Đức Giê-su nói về Thiên Chúa, Cha của Ngài ngang qua các dụ ngôn: “Người không nói gì với họ mà không dùng dụ ngôn” (Mt 13, 34). Nhưng đã đến giờ, Ngài “nói rõ” về Chúa Chúa: “Thầy đã dùng dụ ngôn mà nói những điều ấy với anh em. Sẽ đến giờ Thầy không còn dùng dụ ngôn mà nói với anh em nữa, nhưng Thầy sẽ nói rõ cho anh em về Chúa Cha, không còn úp mở.” Bởi vì Ngài từ Cha mà đến: “Thiên Chúa, chưa bao giờ có ai thấy cả; nhưng Con Một vốn là Thiên Chúa và là Đấng hằng ở nơi cung lòng Chúa Cha, chính Người đã tỏ cho chúng ta biết.” (Ga 1, 18)
Nếu chúng ta hiểu lịch sử cứu độ là lịch sử qua đó Thiên Chúa bày tỏ khuôn mặt đích thật của Người, khuôn mặt mà ma quỉ đã làm cho con người hiểu lệch lạc (x. St 3), thì lời này của Đức Giê-su là điểm tới, là điểm hoàn tất của lịch sử cứu độ: “Thầy sẽ nói rõ cho anh em về Chúa Cha, không còn úp mở”. Như Ngài sẽ nói trên Thập Giá: “Mọi sự đã hoàn tất” (Ga 19, 28-39).
Như thế, chúng ta được mời gọi nhận ra Chúa Cha, không còn qua những dụ ngôn nữa, hay nói rộng hơn, qua những dấu chỉ nữa, nhưng là qua chính ngôi vị của Đức Giê-su, qua chính Lời của Đức Giê-su. Xin cho chúng ta cảm nếm chính Thiên Chúa, khi chiêm ngắm các mầu nhiệm cuộc đời Đức Giê-su, nhất là mầu nhiệm Vượt Qua.

Mặc khải của Đức Giê-su về Thiên Chúa Cha đã khơi dậy đức tin nơi các môn đệ: “Giờ đây, chúng con nhận ra là Thầy biết hết mọi sự… Vì thế, chúng con tin Thầy từ Thiên Chúa mà đến”. Ngoài ra, các môn đệ tin, còn là vì Đức Giê-su nói về Thiên Chúa, không chỉ bằng lời nói nhưng bằng ngôi vị, và nhất là bằng tình yêu đến cùng của Ngài, được tỏ bày trong mầu nhiệm Vượt Qua.
2. Bình an

Tình yêu đến cùng được Đức Giê-su diễn tả cách trọn vẹn trong cuộc Thương Khó; và trong giai đoạn này, Ngài sẽ bị các môn đệ của mình bỏ rơi, nhưng Ngài nói: “Nhưng Thầy không cô độc đâu, vì Chúa Cha ở với Thầy”. Điều này mang lại cho các môn đệ sự bình an. Bởi vì, Chúa Cha không chỉ là điểm đến, nhưng còn luôn luôn hiện diện với Đức Giê-su. Ơn bình an còn đến từ niềm xác tín rằng, nếu Chúa Cha luôn ở với Đức Giê-su trong thử thách, thì Người cũng luôn ở với các môn đệ trong khốn khó và trong sự yếu đuối và giới hạn. Bởi vì, như Đức Giê-su nói: “Chúa Cha yêu mến anh em” (c. 27). Các môn đệ cũng được mời gọi đi theo Đức Giê-su bằng con đường Vượt Qua, nghĩa là sống đời mình như một cuộc vượt qua, nhờ, với và trong mầu nhiệm Vượt Qua của Đức Ki-tô phục sinh. Như sách Tông Đồ Công Vụ kể lại cho chúng ta, mầu nhiệm Vượt Qua của Đức Ki-tô như được tái hiện lại trong hành trình sống và loan báo Tin Mừng Đức Giê-su Ki-tô của các môn đệ, các môn đệ thời Giáo Hội sơ khai, các môn đệ của mọi thời, các môn đệ hôm nay, là chính chúng ta.
Mầu nhiệm Vượt Qua của Đức Giê-su không chỉ mang lại bình an, nhưng cả niềm vui nữa. Vì Đức Giê-su đã nói: “nỗi buồn của anh sẽ trở thành niềm vui”. Lời của Đức Giê-su không chỉ nói tới niềm vui sau thử thách, nhất là thử thách tận cùng là sự chết, nhưng niềm vui ngay trong thử thách hôm nay. Vì cuộc Vượt Qua của Người mang lại niềm hi vọng, và vì thế mang lại ý nghĩa cho cuộc thương khó của người môn đệ. Và nhất là cuộc thương khó của người môn đệ làm cho mình trở nên giống Đức Ki-tô, nên một Đức Ki-tô. Trong tình yêu, thật là niềm vui lớn lao, khi được trở nên giống nhau, nên một với nhau.
3. Can đảm
Các môn đệ được mời gọi “can đảm lên”, vì Đức Giê-su đi về cùng Cha, không bằng con đường thăng thiên trực tiếp, nhưng bằng cách vượt qua và chiến thắng sự chết gây ra bởi thế gian, nghĩa là bởi sự dữ và những gì thuộc về. Đức Giê-su đã nói : « Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến với Chúa Cha mà không qua Thầy… Và ai thấy Thấy là thấy Chúa Cha ». Như thế, con đường Thầy đi qua và cùng đích Thầy hướng đến đều hội tụ nơi ngôi vị của Đức Giê-su.
Nhưng tất cả vấn đề là ở chỗ, con đường Thầy đi là con đường Thập Giá, là con đường « điên rồ và sỉ nhục ». Nhưng, đối với Thiên Chúa, đó lại là con đường của « sự thật và sự sống », là con đường của « sức mạnh và khôn ngoan », là con đường diễn tả chính Thiên Chúa, diễn tả dung nhan rạng người của Ngài, có khả năng làm cho chúng ta no thỏa.

Đó là điều không thể biết, chúng ta chỉ có thể cảm nếm đích thân mà thôi. Xin cho chúng ta kinh nghiệm được rằng mình đang ở trong sự thật và sự sống, đang ở trong Thiên Chúa Cha, đang được Chúa Cha yêu mến, khi đi trên con đường Đức Giê-su đã đi. Các môn đệ sẽ gặp nhiều gian nan khốn khó. Nhưng Đức Ki-tô đã thắng thế gian, thắng sự dữ và sự chết; và Ngài chia sẻ chiến thắng của Ngài cho chúng ta, để Ngài ở đâu chúng ta cũng ở đó với Ngài.
Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc

SUY NIỆM 5: ĐỂ TRONG THẦY, ANH EM ĐƯỢC BÌNH AN.
Tin Mừng hôm nay, các môn đệ bày tỏ niềm tin vào Chúa Giêsu: “Chúng con tin thầy từ Thiên Chúa mà đến”. Tuy nhiên, Chúa chỉ cho các môn đệ thấy, đức tin không phải là chuyện dễ dàng. Đức tin thực sự sẽ đưa các môn đệ đến những gian nan thử thách, cụ thể trong cuộc khổ nạn của Chúa, các môn đệ đã trải qua những hoang mang lo lắng sợ hãi, thất kinh, đến bỏ Chúa mà chạy trốn.
Nhưng khi được gặp Chúa Kitô phục sinh, và được đón nhận Chúa Thánh Thần, các môn đệ không còn chạy trốn nữa, can đảm tuyên xưng đức tin của mình, hăng say rao giảng Tin Mừng khắp nơi, không sợ đòn vọt bắt bớ và sẵn sàng hiến dâng mạng sống để chứng minh đức tin: Chúa là đường, là sự thật, và là sự sống, Chúa là tình yêu và là cùng đích, là lẽ sống của các môn đệ. Chúa thực sự là bình an của các môn đệ giữa ngàn gian nan bách hại.
Ronald Rolheiser nói thật chí lý: “Duy chỉ có ánh sáng mới xua tan bóng tối, chỉ có tình yêu mới xóa bỏ tội lỗi, và chỉ có bình an mới đẩy lui sợ hãi”. Các môn đệ đã xưa đã đạt được niềm bình an đó bình an giữa những bách hại, bình an khi chịu khổ nhục vì danh Chúa Giêsu, sự bình an của con chiên sống giữa bầy sói. Bình an đó, thế gian không thể tưởng tượng nổi. Bình an đó, chỉ có nơi Chúa, các môn đệ xưa đã tín thác tuyệt đối nơi Chúa, cho nên các ngài đã nhận được bình an. Và hết thảy chúng ta hôm nay cũng sẽ hưởng bình an của Chúa, nếu chúng ta tín thác vào Chúa, nương nhờ ơn Chúa, để làm chứng cho Chúa trong cuộc sống hằng.

Cách đây ít lâu một phụ nữ Ấn độ giáo đã trở lại Công giáo, sau một thời gian nghe rao giảng Lời Chúa. Bà chịu nhiều dèm pha, đay nghiến từ người chồng do việc bà trở lại đạo. Có lần cha xứ hỏi bà: “Khi chồng con nổi giận và hành hạ con, thì con làm gì?” Bà đáp: “Thưa Cha, con cố gắng nấu ăn ngon hơn; khi ông than trách, con lau chùi nhà sạch hơn; khi ông ăn nói cộc cằn, con trả lời ôn tồn nhỏ nhẹ. Con cố gắng được chứng tỏ cho ông thấy khi con trở lại đạo, con phải là người vợ và người mẹ tốt hơn”. Một thời gian sau, ông xin trở lại đạo Công giáo, không phải vì lời giảng của cha xứ, nhưng chính nhờ gương sáng sống đạo của bà vợ đạo đức của ông.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con luôn sống tín thác vào Chúa để được bình an và đem ơn bình an đó cho mọi người chúng con gặp gỡ hằng ngày. Amen.
Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist


SUY NIỆM 6: NƯƠNG TỰA VÀO CHÚA
Cuộc trao đổi giữa Chúa Giêsu và các môn đệ như được ghi lại trong Tin mừng hôm nay, đã được thực hiện trong khung cảnh Bữa Tiệc ly, trước giờ Chúa Giêsu vượt qua khỏi đời này để về cùng Cha. Trong những giờ phút đó, Chúa Giêsu cảm thấy được an ủi khi nghe lời tuyên xưng từ miệng các môn đệ Ngài: “Giờ đây chúng con nhận ra là Thày biết hết mọi sự… Vì thế chúng con tin Thày từ Thiên Chúa mà đến”. Có thể gọi đó là lời tuyên xưng niềm tin của các môn đệ; nó không phải là những lời bộc phát, nhưng được kết tinh sau ba năm theo Chúa, nghe Chúa giảng dạy và chứng kiến các phép lạ Ngài làm.
Đáp lại lời tuyên xưng ấy, Chúa Giêsu cảnh tỉnh các môn đệ về sự yếu đuối mỏng dòn của niềm tin nơi con người, đồng thời cho các ông thấy đâu là nơi nương tựa vững chắc nhất. Như Phêrô vừa tuyên xưng “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa” thì liền sau đó lại ngăn cản Thày đi vào con đường khổ nạn dẫn tới vinh quang; vừa khẳng quyết theo Thày đến tận cùng, nhưng rồi lại lớn tiếng chối bỏ Thày. Các môn đệ giờ đây tin nhận “Thày từ Thiên Chúa mà đến” nhưng khi giờ đến, các ông sẽ tản mác mỗi người một nơi, bỏ mặc Thày một mình. Nhưng dù có bị các môn đệ bỏ rơi, Chúa Giêsu cũng không đơn độc một mình, bởi vì có Chúa Cha hằng ở với Ngài.
Những kẻ theo Chúa ngày hôm nay cũng có những lúc cảm thấy bị bỏ rơi và không biết tìm nương tựa nơi đâu? Họ chỉ có một nơi nương tựa duy nhất đó là Thiên Chúa, Đấng hằng quan tâm săn sóc con người và ban ơn trợ lực để giúp họ thắng vượt mọi thử thách. Chúa Giêsu đã báo trước các yếu đuối của các môn đệ cũng như những gian truân các ông sẽ phải chịu, nhưng không để làm các ông lo sợ, trái lại để các ông thêm tin tưởng vào quyền năng của Thiên Chúa.
Nguyện xin Chúa gia tăng nơi chúng ta niềm cậy trông phó thác, để giữa những đêm tối của cuộc đời, chúng ta luôn được bình an, tin tưởng, vì biết rằng có Chúa hằng ở cùng chúng ta.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
 

 

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây