Thứ Bảy Tuần I Mùa Vọng - THÁNH AMBRÔSIÔ, giám mục, tiến sĩ Hội thánh - Lễ nhớ
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Mát-thêu.
35 Đức Giê-su đi khắp các thành thị, làng mạc, giảng dạy trong các hội đường, rao giảng Tin mừng Nước Trời và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền.
Rồi Đức Giê-su gọi mười hai môn đệ lại, để ban cho các ông quyền trên các thần ô uế, để các ông trừ chúng và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền.
5a Đức Giê-su sai mười hai ông ấy đi và chỉ thị rằng: 6 Tốt hơn là hãy đến với các con chiên lạc nhà Ít-ra-en.
7 Dọc đường hãy rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần.
8 Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ. Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.
SUY NIỆM:
Sứ điệp: Trái tim Chúa Giêsu chạnh lòng thương xót trước những khổ đau bệnh tật của con người. Chúa tỏ lộ tình thương cứu độ bằng cách rao giảng Tin mừng và chữa lành mọi bệnh tật.
Cầu nguyện: Chúa ơi, trên thế giới này, có ai mà chẳng có lúc ốm đau bệnh tật. Có ai mà không bao giờ đau khổ. Bước chân ra khỏi nhà, con gặp ngay một người tàn tật ăn xin, áo quần rách nát. Trên đường đi, bên vỉa hè, ngoài phố chợ, trong bệnh viện, nơi gia đình, lạy Chúa, bao nhiêu kẻ bệnh hoạn tật nguyền: có những kẻ la lối than thân trách phận, lắm người rên rỉ chịu đựng bất đắc dĩ.
Con biết Chúa thương chúng con đau khổ. Trái Tim của Chúa giàu lòng thương xót luôn chia sẻ với bệnh tật của chúng con. Con xin Chúa cho các bệnh nhân và mọi người đau khổ được nhận ra Tin mừng lớn lao này là: chính họ đang được Chúa yêu thương, chính Chúa đang âm thầm cứu vớt nâng đỡ họ qua bàn tay ân cần của những người chung quanh họ, và chính Chúa đang ban sức mạnh để họ can đảm và vui tươi đón nhận gánh nặng bệnh tật. Và hơn nữa, xin cho họ hiểu rằng chính những đau khổ bệnh tật là cơ hội cho họ thông phần vào Thánh giá cứu độ của Chúa. Và như vậy cuộc sống họ dường như là tàn phế, là đồ bỏ đi, nhưng thực ra lại là sự cộng tác lớn lao để chống đỡ, thanh luyện và đền tội cho thế giới tội lỗi này. Hội Thánh luôn tìm thấy nơi họ một nguồn trợ lực và sức mạnh thiêng liêng cho hoạt động tông đồ của mình.
Con xin Chúa biểu lộ quyền năng và tình thương cứu độ họ. Và con cũng xin Chúa cho con biết góp phần mình để xoa dịu những nỗi đau thương của anh chị em con. Amen.
Ghi nhớ: “Thấy đoàn lũ dân chúng, Người động lòng xót thương họ”
TGM Giuse Nguyễn Năng
SUY NIỆM: NỖI LÒNG CỦA CHÚA
Mở đầu bài Tin mừng hôm nay, Thánh sử Mattheu đã khéo léo trình bày cho ta thấy, tấm lòng của Chúa Giêsu dành cho nhân loại chúng ta. Thánh nhân cho biết, khi đứng trước một đoàn chiên không người chăn dắt, và một đồng lúa chín bao la mà thiếu thợ gặt, Chúa Giêsu đã chạnh lòng thương
Thật ra, đây không phải là cảm xúc tức thời của Chúa Giêsu, nhưng Ngài đã nhiều lần chạnh lòng thương như thế và đã hành đông: Chúa Giêsu đã chạnh lòng thương trước một đám đông dân chúng khi trời đã xế chiều, và Ngài đã làm phép lạ hóa bành ra nhiều; Ngài đã chạnh lòng thương với những người thu thuế, tội lỗi và Ngài đã thứ tha; Ngài còn chạnh lòng thương với những người nghèo khổ, bệnh tật và đã ra tay chữa lành….
Sở dĩ Chúa Giêsu có 1 trái tim nhạy bén như thế, là vì tấm lòng của Ngài luôn hướng về loài người chúng ta thưa anh chị em. Trước thổn thức đó, Chúa Giêsu đã tuyển chọn 12 tông đồ, và sai các ông ra đi để đem tin kính vào nơi nghi nan, chiếu trông cậy vào nơi thất vọng; để dọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn u sầu…
Khi yêu thì ta sẽ có sáng kiến như vậy đó thưa anh chị em. Và đây chính là sứ điệp đầu tiên mà lời Chúa hôm nay muốn gởi đến tất cả chúng ta.
Nếu anh chị em thật sự yêu Chúa và có lòng khao khát Chúa, thì anh chị em hãy có những sáng kiến trong việc giữ đạo và sống đạo, để cuộc đời của chúng ta được xích lại gần Chúa hơn. Đừng nói yêu Chúa mà mình lại cách xa Ngài!
Nếu anh chị em thật sự yêu giáo xứ và yêu Giáo Hội, thì anh chị em hãy có những sáng kiến để đóng góp phần mình, để làm cho giáo xứ và Giáo Hội ngày một phát triển và hiệp nhất hơn. Đừng nói yêu giáo xứ mà lại chia rẻ ganh tỵ khiến cộng đoàn đức tin bị xáo trộn.
Trong đời sống gia đình cũng thế, nếu anh chị em coi đó là tổ ấm của mình, và những người thân yêu trong gia đình là tất cả, thì anh chị em hãy có những sáng kiến để xây dựng và bảo vệ hạnh phúc gia đình. Đừng nói yêu mà lại không hy sinh, không bao dung, không tha thứ, để gia đình mất hòa thuận ấm êm.
Sau khi tuyển chọn 12 tông đồ, Chúa Giêsu không sai họ đến với dân ngoại mà là đến với những con chiên lạc nhà Israel, tức là những người đã từng biết, từng tin và yêu Chúa, nhưng giờ đây lại cách xa Ngài.
Ngày hôm nay, những thành phần đó nhiều lắm thưa anh chị em. Nhiều Ki-tô hữu tuy có đạo nhưng sống đạo lạ lắm, sống đạo theo ý mình chứ không theo ý Chúa và hướng dẫn của Hội Thánh; thích thì đi lễ còn khi không thích thì bảo Chúa ở trong lòng – cần gì lễ lạc; đi lễ mà không vô nhà thờ, cũng chẳng cần nhìn thấy Chúa, núp núp nơi những gốc cây, lướt face tán gẫu, có người bỏ lễ bỏ xưng tội năm này qua tháng nọ vẫn hồn nhiên như người vô đạo….Và coi chừng, trong số đó có chồng, có vợ, có con cái của chúng ta.
Chúng ta được mời gọi hãy giúp cho những anh chị em đó nhận ra Chúa Giêsu là Đường, là Sự Thật, và là Sự Sống, hãy giúp họ giữ đạo và sống đạo cách tử tế hơn, giúp họ hiểu rằng, giữ đạo không chỉ là một bổn phận, nhưng còn là một quyền lợi, bởi khi chúng ta tôn thờ Chúa cho phải đạo, thì Ngài sẽ cho ta được gấp trăm ở đời này và hạnh phúc vĩnh cửu đời sau.
Tóm lại, lời Chúa hôm nay chỉ muốn nhắn gởi với chúng ta điều này, Thiên Chúa luôn hướng lòng về chúng ta và có những sáng kiến để giúp chúng ta được sống và sống dồi dào, mỗi người cũng hãy có những sáng kiến để chính bản thân mình, cũng như giúp cho người khác sống đạo và giữ đạo theo đúng tinh thần của Chúa, hầu mai sau tất cả chúng ta xứng đáng được Chúa ban thưởng Nước Trời. Amen.
Lm. Antôn
SUY NIỆM: ĐỨC GIÊ SU THƯƠNG DÂN CHÚNG LẦM THAN
Thiên Chúa là tình yêu, nhưng yêu là gì? Thiên Chúa yêu thương chúng ta như thế nào? Làm sao biết được Thiên Chúa yêu thương chúng ta? Tin mừng hôm nay kể ra cho chúng ta biết tâm hồn của Chúa Giêsu: ‘Người động lòng xót thương họ’.
Chúa Giêsu là mạc khải đích thực của Thiên Chúa. Mạc khải duy nhất, trung thực nhất, gần gũi nhất về Bản chất của Thiên Chúa. Philiphê Tông đồ đã bộc lộ khao khát của con người: "Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con mãn nguyện." Đức Giêsu trả lời: "Thầy ở với anh em bấy lâu, thế mà anh Philípphê, anh chưa biết Thầy ư? Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha. Sao anh lại nói: "Xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha"? Anh không tin rằng Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy sao? Các lời Thầy nói với anh em, Thầy không tự mình nói ra. Nhưng Chúa Cha, Đấng luôn ở trong Thầy, chính Người làm những việc của mình. Anh em hãy tin Thầy: Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy; bằng không thì hãy tin vì công việc Thầy làm. (Ga 14, 8-11).
Vì thế, Tình Yêu của Thiên Chúa đối với con người là gì? Một cách cụ thể và sống động nơi Chúa Giêsu là đi đến với từng con người, từ thành phố đến thôn quê, trong hội đường cũng như nơi các nhà riêng, Người dạy bảo con người cách sống để được hạnh phúc, Người chỉ cho mọi người con đường dẫn đến sự sống vĩnh cửu. Không phải chỉ là lời hướng dẫn mà còn là hành động cứu giúp: ‘Người chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền’. Không phải chỉ là bên ngoài nhưng còn tận đáy lòng của Người: ‘Thấy đoàn lũ dân chúng, Người động lòng xót thương họ: vì họ tất tưởi bơ vơ như những con chiên không có người chăn’. Người cũng không bằng lòng với tình yêu của riêng mình yêu thương con người, mà Người còn mời gọi các môn đệ, mời gọi chúng ta chung lòng cùng với Người yêu thương con người qua việc cầu xin với chủ ruộng: ‘Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít. Các con hãy xin chủ ruộng sai thợ gặt đi gặt lúa’. Người cũng chẳng dừng lại ở việc cầu xin suông, nhưng lời cầu xin được biến thành hành động: ‘Người liền triệu tập mười hai môn đệ’. Người giao công việc thì đồng thời cũng cho phương tiện; Người trao sứ mệnh thì Người cũng cho khả năng: ‘ban cho họ quyền năng trên các thần ô uế, để họ xua đuổi chúng, và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền’. Người sai đi thì cũng chỉ rõ đi đâu trước đi đâu sau, nói gì và làm gì: ‘các con hãy đi đến cùng chiên lạc của nhà Israel trước đã, và rao giảng rằng: Nước trời đã đến gần. Hãy chữa lành người liệt, phục sinh kẻ chết, chữa lành người phung và xua trừ mà quỷ’. Thế còn công cán, lương lậu thì sao? Người là ông chủ hà khắc: ‘gặt chỗ không gieo thu nơi không phát’ hay là người cha nhân hậu: ‘các con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng không’. Người đã cho chúng ta tất cả: ‘mọi sự của Cha đều là của con’, Người đã cho chúng ta ‘từ nguyên thủy đã có Ngôi Lời, và nhờ Người mà muôn vật được tạo thành’. Tình yêu là thế, Thiên Chúa là tình yêu, nên trong Thiên Chúa chỉ có cho đi, chỉ có ban tặng. Nhưng tình yêu phát sinh tình yêu. Con người hưởng được tình yêu của Thiên Chúa thì đồng thời cũng biết thương đến mọi người. ‘Các con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng không’ là vậy. Người nào đã lãnh nhận mà không cho đi thì ơn nhận lãnh sẽ mất.
Lạy Chúa Giêsu là Tình Yêu của Chúa Cha dành cho chúng con. Xin cho Lời Chúa dạy luôn là kim chỉ nam cho mọi suy nghĩ, quan niệm sống, ngôn từ ứng xử và hành vi trong cuộc sống của chúng con. Xin cho Mình Thánh Chúa là thần lương nuôi sống linh hồn chúng con, biến đổi trái tim ích kỷ của chúng con thành trái tim bao dung của Chúa, biến đổi cõi lòng khép kín của chúng con thành tâm hồn mở rộng của Chúa, biến đổi bàn tay luôn giữ chặt khư khư thành bàn tay xòe ra ban phát của Chúa. Có như thế, bất cứ lúc nào chúng con cũng có thể ‘động lòng xót thương’ giống như Chúa.
Linh mục Giuse Phạm Đình Hiền.
SUY NIỆM: YÊU THƯƠNG PHỤC VỤ
Suốt dọc dài theo năm tháng qua dòng thời gian, ngay từ thời Cựu ước các Ngôn sứ đã loan báo về Đấng Thiên sai sẽ xuất hiện và người ta hằng mong chờ Vị Cứu Chúa đến giải thoát dân. Khi Đấng Cứu Thế đến với muôn dân, Ngài đã giải thoát dân khỏi ách nô lệ tội lỗi, thiết lập triều đại Thiên Chúa và chuẩn bị cho nhóm Tông đồ thân cận tiếp tục cộng tác vào công cuộc Người đang thực hiện. Cứ thế Tin mừng được loan truyền khắp cùng cõi đất và cho đến ngày nay Tin mừng đó được lan rộng. Lời Chúa trong Tin mừng của Thánh Mattheu hôm nay thuật lại việc Chúa trao ban sứ vụ của Ngài cho các Tông đồ, để các ngài tiếp tục loan truyền tin vui cho nhân loại.
Sau khi rao giảng khắp các thành thị, làng mạc, giảng dạy trong khắp các hội đường và làm nhiều phép lạ, chữa nhiều người đau yếu, tật nguyền… Đức Giê-su thấy đám đông dân chúng vất vưởng, không người hướng dẫn, Ngài đã biểu lộ tình thương của mình đối với họ bằng việc ân cần giảng dạy và chữa lành cho họ ; đồng thời Ngài cũng nhận thấy họ cần có những mục tử tốt lành để hướng dẫn họ. Trước nhu cầu đó, Ngài gọi nhóm mười hai ban cho các ông quyền trừ quỷ, chữa bệnh và sai các ông đến với họ, đồng hành và hướng dẫn họ.
Đây cũng là lời mời gọi mà Chúa Giêsu muốn chúng ta tham dự vào sứ mạng đem Tin mừng đến cho mọi người.
Khi trao cho các Tông đồ sứ mạng chăm sóc đàn chiên thì chính Chúa Giê-su đã nêu gương trước trong việc làm này. Ngài không nề hà đến với từng người bằng việc giảng dạy, Ngài yêu thương cúi xuống trên họ để chữa lành, trừ quỷ cho họ. Sau đó, Ngài mời gọi các Tông đồ cộng tác với Ngài trong việc chăm sóc đàn chiên, giảng dạy cho họ cũng như chữa lành cho họ. Ngài trao cho các ông nhiệm vụ rao giảng Nước trời và để việc loan báo có hiệu quả thì Ngài cũng ban cho họ khả năng: “Được quyền trên các thần ô uế, để các ông trừ chúng và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền”.
Lãnh nhận năng quyền từ Chúa Giêsu, các ông được sai đến với: “Các con chiên lạc nhà Ít-ra-el” đi đến với các dân ngoại, rao giảng về một Nước Trời đang đến gần. Hơn nữa, Chúa Giêsu hướng dẫn, chỉ bảo các ông khi tiếp nối công việc của Ngài, để việc rao giảng của các Tông đồ đạt hiệu quả thì khi làm việc cần có tấm lòng nhân hậu của người mục tử: “Anh em đã được cho không thì cũng phải cho không như vậy”.
Chúa Giêsu đã đến trần gian, khai mở triều đại Thiên Chúa, quy tụ mọi người vào trong vương quốc của ngài. Ngài muốn mọi người tiếp tục công việc này nên Ngài trao ban sứ vụ không chỉ cho riêng các Tông đồ mà ngài còn mời gọi tất cả chúng ta nỗ lực xây dựng vương quốc của triều đại này ngày càng lớn mạnh. Ngài mời gọi mọi người giới thiệu chân dung của một Thiên Chúa đầy lòng yêu thương, để mọi người nhận biết sự hiện diện yêu thương và tốt lành của Thiên Chúa. Ngài ước mong không một ai bị loại ra khỏi Nước Trời là nơi vinh quang Chúa hiển trị. Ngài muốn chúng ta cùng chia sẻ sứ vụ rao giảng cho mọi người, quảng đại phục vụ mọi người, nhất là những người nghèo khổ bị bỏ rơi. Chính Chúa Giêsu đã quảng đại và dành nhiều ưu ái cho những kẻ bé mọn thì chúng ta chẳng có lý do gì để từ chối nên giống Chúa trong việc phục vụ tha nhân.
Thư chung của Hội đồng Giám mục Việt Nam công bố ngày 01/05/2011 giúp chúng ta nhìn ra phương thức mới, cũng như biên cương mới của sứ vụ thần linh này trong việc nên giống Chúa và cũng là lời đáp trả cho lời mời gọi của Chúa Giêsu: “Theo gương Chúa Giêsu, Giáo Hội tại Việt Nam cần quan tâm đặc biệt đến những dân tộc ít người là những anh chị em còn phải chịu nhiều thiệt thòi về kinh tế, xã hội cũng như văn hóa. Các bệnh nhân, những người tàn tật, già yếu, neo đơn, mồ côi, những thiếu nữ lầm lỡ, các tù nhân… cũng là những thành phần cần được chăm sóc nhiều hơn trong các hoạt động mục vụ.
Các cộng đoàn Kitô hữu cần tìm cách thể hiện tình yêu thương phục vụ họ cách cụ thể, đồng hành với họ trong những khó khăn của đời sống, giúp họ nhận ra được niềm vui của đức …”. Chúng ta cũng được mời gọi: “Nhận ra những hình thức mới của sự nghèo khổ, bén nhạy trước những đổi thay của xã hội để kịp thời đáp ứng dưới sự thúc đẩy của Chúa Thánh Thần. Việc đối thoại với người nghèo giúp cho Giáo Hội học được cách nhìn của Đức Kitô, khám phá nơi con người nhu cầu cần được yêu thương và tôn trọng chứ không chỉ là được ban phát của cải vật chất” (Số 41, Thư chung của Hội đồng Giám mục Việt Nam năm 2011)
Sứ mạng mà Chúa Giêsu trao ban cho các Tông đồ xưa kia cũng chính là lời mời gọi mỗi người chúng ta trong cuộc sống hôm nay. Trước những nhu cầu của anh chị em trong cộng đoàn giáo xứ chúng ta, những người ta gặp gỡ trong cuộc sống hàng ngày, xin Chúa cho chúng ta luôn ý thức lời mời gọi của Chúa để luôn nhiệt thành với việc giới thiệu Chúa cho người khác bằng chính đời sống của mình.
Huệ Minh
SUY NIỆM: KHẮC KHOẢI YÊU THƯƠNG
Cuộc đời mỗi người là một hành trình đầy thú vị. Mỗi bước chân trên hành trình ấy giúp ta ngày càng trưởng thành hơn. Bước đi là biểu hiện của sự thăng tiến, là dịp để đôi mắt biết nhìn ngắm và trái tim biết thổn thức. Bước đi để con người biết khắc khoải yêu thương.
Thánh Mátthêu đã diễn tả rõ nét hình ảnh Chúa Giêsu hăng say ra đi khắp các thành thị và làng mạc để rao giảng Tin Mừng và chữa lành bệnh tật. Chứng kiến nhiều cảnh dân chúng lầm than, trái tim Ngài không khỏi thổn thức. Nếu như Chúa không ra đi thì Ngài không thể thấy dân chúng khó khăn như thế nào, cuộc sống của họ vất vả ra sao. Nếu chỉ ở lại nơi xóm làng Nadarét thôi, thì liệu rằng Ngài trái tim ngài có khắc khoải và chạnh lòng thương không? Qua đó, Chúa Giêsu mời gọi mỗi chúng ta một tinh thần dấn thân ra đi như Ngài đã làm khi xưa. Cần ra đi để chứng kiến và biết thổn thức. Nhưng thử hỏi: “Liệu mình có dám chấp nhận nắng mưa, vất vả để đi đến với những người đau khổ không? Và khi chứng kiến những cảnh đời bất hạnh thì tim tôi có bồi hồi thổn thức vì yêu thương họ không?”
Trước cảnh dân chúng lầm than, Chúa Giêsu gửi đến mỗi người hai nhiệm vụ. Trước tiên là xin “chủ mùa gặt” sai “thợ gặt” đến với những cánh đồng lúa chín. Điều Chúa Giêsu muốn trước hết không là gì khác ngoài việc cầu nguyện với Chúa Cha, Đấng đầy quyền năng và lòng thương xót. Vì mọi việc phải khởi sự nơi Người. Thứ hai là đến với tha nhân. Mặc dù, không thể trừ quỷ hay chữa lành bệnh tật như các môn đệ khi xưa, nhưng chúng ta có thể chữa những vết thương nơi tâm hồn người đau khổ bằng những lời hỏi thăm, an ủi và động viên xuất phát từ tình yêu chân thật.
Lạy Chúa, xin cho chúng con trái tim biết rung động và luôn khắc khoải trước nỗi đau của tha nhân cùng sự dấn thân để đến với họ. Xin tình yêu của Chúa tràn ngập những người mà chúng con gặp gỡ nhân danh Chúa. Amen.
Tu sĩ Phanxicô X. Nguyễn Tuấn Kiệt, SVD